Ngụy Linh Hy và Huyễn Dạ Khuyết đã đi thăm hỏi rất nhiều nhà dân, những người mắc bệnh đều không mở cửa cho ai vào, có hỏi cũng chẳng trả lời. Bọn họ luôn tin vào lời đồn là Yêu tộc gây ra, nếu dám nói đến chuyện này sẽ chết ngay tức khắc dưới sự trừng phạt của yêu nhân.
Ngụy Linh Hy cảm thấy những người này thật ngốc, lúc nào cũng tin vào mấy lời đồn quỷ quái. Nàng từ hang yêu trở về không những lành lặn khỏe mạnh mà còn đứng sừng sững trước mặt họ. Nàng muốn nói ra những gì mình thấy, nhưng tuyệt nhiên lại không thể.
Bọn họ đã đi rất xa, rất xa, xa đến mức đi tới một nơi cực kỳ vắng người.
"Ở đây không mở chợ, có lẽ bọn họ cũng sẽ không mở cửa cho chúng ta hỏi thăm đâu, dù sao trời cũng tối."
Họ rốt cuộc cũng quay về, nhưng vẫn không ngừng thăm hỏi các nhà. Ngụy Linh Hy vừa đi vừa than thở, nàng đi bộ suốt mấy canh giờ, nghỉ ngơi một chút lại đi tiếp, đến giờ trời cũng đã sẩm tối, thực sự rất mệt!
"Bình thường chẳng phải cô luôn muốn ra ngoài tìm này tìm kia sao? Bây giờ được tự do rồi, than khổ à?"
"Chủ yếu chúng ta có hỏi cũng không ai nói gì... đều đổ cho Yêu tộc... lãng phí cả một ngày công cốc..."
Huyễn Dạ Khuyết chợt khựng lại, y dừng chân hỏi.
"Sao trẫm cảm thấy dạo này... cô luôn bênh vực Yêu tộc vậy?"
"Nô tì không có... bệ hạ người chinh chiến với Yêu tộc, có mối thù sâu đậm nên nghĩ chuyện gì cũng tiêu cực thôi."
Y im lặng nhìn nàng, nhìn sâu vào ánh mắt tưởng chừng như ngây thơ ấy thế mà lại không tìm ra bất cứ sơ hở nào. Huyễn Dạ Khuyết thu lại ánh mắt của mình, không nói gì mà tiếp tục bước đi.
"Huyễn Dạ Khuyết mười năm trước chiến đấu với Yêu tộc, lại vì vậy mà ngủ suốt mười năm, mất đi ngôi vị, mất đi sự tín nhiệm của quần thần. Chẳng trách mỗi lần nhắc đến Yêu tộc, y lại lạnh lùng đến vậy. Liệu sau này gia đình yêu nhân ấy có bị y tiêu diệt luôn không..."
Ngụy Linh Hy đi chậm lại cùng với những suy nghĩ như tơ vò. Nàng chỉ nhìn xuống đường không để ý đến xung quanh, đột nhiên một người chở xe rơm chạy đến từ con dốc phía trước, hắn vội vàng cảnh báo.
"Tránh ra tránh ra! Mau tránh ra!"
Lúc Ngụy Linh Hy ngẩng đầu lên cũng là lúc chiếc xe gần ngay phía trước. Nàng hoảng hồn muốn tránh đi nhưng không kịp, chân bên phải bị bánh xe đụng trượt qua khiến cho nàng ngã nhào xuống đất.
"Á!"
Một tiếng hét đau đớn vang lên, sợ gặp phải ăn vạ, tên đẩy xe rơm không thèm quan tâm đến nàng, tiếp tục đi như muốn trốn. Huyễn Dạ Khuyết đi cách nàng không xa, lại vội chạy đến xem tình hình.
"Hắn hét từ xa như vậy, cô cũng không biết tránh à?"
Lời nói rõ ràng là trách móc, nhưng ánh mắt có chút lo lắng kia vẫn ôn nhu nhìn nàng. Huyễn Dạ Khuyết đưa tay ra trước mặt, Ngụy Linh Hy liền nén cơn đau màu bấu víu lấy.
Phía bên chân phải may mắn không bị trẹo, nhưng lại bị va đập mạnh đến mức sưng tấy lên, vô cùng vô cùng đau. Ngụy Linh Hy bám chặt lấy tay của Huyễn Dạ Khuyết, đau tới mức cắn răng im lặng.
"Cô... cô không sao chứ?"
"Bệ hạ... hay là... hay là người cứ đi trước, nô tì ngồi lại đây một lát. Đợi chân đỡ đau rồi... nô tì sẽ đuổi theo..."
Ngụy Linh Hy nói một chút liền nhíu mày lại vì đau đớn. Huyễn Dạ Khuyết thở dài, nhấc bổng nữ nhân ngốc ấy lên dưới sự ngỡ ngàng của nàng, nhẹ nhàng đặt xuống một vị trí thoải mái.
"Bệ hạ..."
Huyễn Dạ Khuyết, một bậc quân vương trên vạn người lại quỳ gối trước một cung nữ nhỏ bé, có ý giúp nàng xem vết thương. Vành tai của nàng đỏ tía lên vì ngại, lại vì sợ trước hành động đột ngột của y liền ngăn cản.
"Bệ hạ... nô tì không sao, người đừng làm như vậy..."
"Cô được trẫm quan tâm như vậy còn không vui sao?"
"Không phải... người là Hoàng thượng, nô tì chỉ là một cung nữ, nô tì không dám."
Ngụy Linh Hy cố dùng chân còn lại trụ vững để đứng lên, muốn quỳ xuống trước Huyễn Dạ Khuyết, nhưng bàn tay to lớn của y thực sự quá khỏe, mới ấn một cái đã khiến nàng ngồi yên tại vị trí cũ.
"Trẫm không để ý, cô lo cái gì?"
Nói rồi, y mặc kệ sự phản đối của Ngụy Linh Hy mà kéo chân của nàng đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng cởi giày ra.
Nơi bị xe đụng dã hơi rớm chút máu, sưng tấy lên đỏ hỏn, may rằng không tổn thương đến gân cốt bên trong.
"Cô có thể đi được không?"
Nàng lắc đầu, gương mặt lúc nhăn lại vừa có chút đáng thương, lại vừa có chút ngốc nghếch.
Cách bọn họ không xa, Ngụy Vân Nguyệt đã bám tới nơi. Nàng lén nhìn hai người họ, đồng tử bất ngờ dãn nở hết mức. . Truyện Mạt Thế
"Ngụy Linh Hy, cô rốt cuộc bỏ bùa mê gì mà khiến Hoàng thượng hạ mình như vậy..."
Ngụy Vân Nguyệt vốn dĩ còn phân vân trước nhiệm vụ khó khăn mà Huyễn Tư Khanh đưa ra, nhưng vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nàng ta đã lập tức tỉnh ngộ.
Xem ra, Huyễn Tư Khanh nói không sai.
Ngụy Linh Hy là một nữ nhân giỏi tính toán, bề ngoài vô tội nhưng bên trong là cả biển âm mưu.
"Ở đây không có thuốc trị thương, chúng ta về phủ đã."
Ngụy Linh Hy quan ngại về cái chân của mình, bây giờ lại phải đi một đoạn đường dài mới tới Du phủ, chân nàng có khi sẽ phế mất.
Có điều, nàng còn chưa tính toán đến trường hợp khác.
Huyễn Dạ Khuyết kéo tay Ngụy Linh Hy đặt lên vai mình, nhẹ nhàng nhấc bổng nàng đặt lên lưng. Khoảnh khắc ấy, trái tim của Ngụy Linh Hy bỗng chốc nóng lên, các giác quan đều như bị cột chặt lại cùng một cảm xúc.
"Bệ hạ..."
"Đường về Du phủ còn dài, mệt rồi có thể ngủ một chút."
Huyễn Dạ Khuyết đi không nhanh không chậm, lại cảm nhận được nhịp tim đang tăng dần của Ngụy Linh Hy. Chẳng biết là do cảm xúc nào mang tới, y bất giác mỉm cười.
"Bệ hạ..."
"Hửm?"
"Nô tì chỉ là một cung nữ, người là thánh thượng, tại sao lại đối tốt với nô tì như vậy?"
"Trẫm là không còn cách nào khác."
Y lại cảm thấy, một giọt nước nhỏ xuống vai áo, lăn xuống phía cổ trần.
"Cô... khóc à?"
"Ý trẫm là... cô là thị nữ thân cận của trẫm, trẫm đương nhiên không thể nhẫn tâm để cô chịu khổ rồi."
Ngụy Linh Hy siết chặt lấy Huyễn Dạ Khuyết, nàng thực sự vô cùng xúc động.
"Từ khi mẫu thân mất, Huyền Ẩn là người duy nhất quan tâm nô tì. Nô tì chưa từng nghĩ sẽ có người đối tốt với mình... ngoài đệ ấy."
"Bệ hạ, nô tì đời này kiếp này sẽ hết lòng vì người."
Huyễn Dạ Khuyết mỉm cười, một nữ nhân ngây thơ như vậy y đúng là có chút không muốn lừa. Nhưng làm sao biết được, y lại bị chính sự ngây thơ này thu hút.
"Được thôi, trẫm đúng là không nhìn nhầm người."
Ngụy Vân Nguyệt luôn theo sát bọn họ, nàng ta ẩn mình trong những con hẻm nhỏ và những góc khuất, một thân hắc y hòa mình cùng với bóng tối.
"Ngụy Linh Hy, cô có chết hay không... vậy phải xem số mệnh rồi!"
Ngụy Vân Nguyệt chờ thời cơ đúng lúc, nàng ta từ trong bóng tối giương cung về phía trước chuẩn bị động thủ. Không ngờ được khi này, Huyễn Dạ Khuyết có thân thủ nhạy bén, y nhận ra sự khác thường, ngay khi mũi tên bay đến đã kịp tránh sang một bên.
"A!"
Ngụy Linh Hy bất ngờ kêu lên, Huyễn Dạ Khuyết liền nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống.
"Có chuyện gì vậy bệ... A!"
Một mũi tên nữa phóng tới, Huyễn Dạ Khuyết nhanh nhẹn lấy ra thanh kiếm bên hông, một đường chặn đẹp mũi tên ấy.
"Tìm một chỗ trốn đi, có nguy hiểm!"
Ngay trong lúc y không chú ý, Ngụy Vân Nguyệt căng dây cung, trên tay cầm một lúc bốn chiếc mũi tên. Nàng ta ghim chặt ánh mắt về phía của Ngụy Linh Hy, nỗi căm hận đều dồn hết vào số tên này, một đường bắn đi thật dứt khoát.
Keng!
Phập!
Tứ tiễn bay tới làm hỗn loạn không có trật tự, tầm nhìn của Huyễn Dạ Khuyết bị chặn lại bởi mũi tên chính diện, do đó khiến cho y không kịp thời ra tay mà bị trúng một mũi tên ngay phía ngực.
"Bệ hạ! Bệ hạ!"
Ngụy Linh Hy mặc kệ có nguy hiểm, nhất quyết cắn răng chịu đau đứng dậy đỡ lấy y. Huyễn Dạ Khuyết ngước nhìn lên phía trước, bắt gặp được ánh mắt tròn đẹp mà sắc lạnh trong bóng tối.
Ngụy Vân Nguyệt nhíu mày, nàng ta vội lẩn đi, tuyệt đối không được để phát hiện, cho dù chưa giết được Ngụy Linh Hy.
"Hừm, xem như cô may mắn!"
Ngụy Linh Hy lo sợ ôm lấy Huyễn Dạ Khuyết, trên tay nàng không biết từ bao giờ đã thấm đẫm đầy máu tươi. Nàng hoảng loạn không biết nên làm gì, cho dù có kêu gào gọi người giúp cũng không có ai xuất hiện.
"Bệ hạ... người... người chảy máu nhiều quá... hức... tại sao...?"
Nàng chỉ biết kêu khóc ầm ĩ, tay vẫn luôn giữ chặt lấy mũi tên nơi vết thương.
"Một mũi tên, trẫm chết không nổi đâu! Cô khóc như vậy... trẫm mới đau đầu chết mất." Huyễn Dạ Khuyết nói với một chút sức lực.
Y chinh chiến trên chiến trường đã gặp không ít lần sinh tử, trúng một mũi tên cỏn con có đáng là gì.
"Nô tì... nô tì đưa người về."
Ngụy Linh Hy đứng lên, mặc dù vết thương phía chân vẫn chưa thuyên giảm nhưng nàng đã nhịn đau, đỡ nam nhân người cao tám thước dậy, khoác tay y lên vai mình.
"Bệ hạ, người cố nhịn một chút, chúng ta sẽ về Du phủ trị thương..."
Huyễn Dạ Khuyết khó khăn đứng dậy, nhìn nữ nhân ngốc dùng hết sức lực để đỡ mình, y không khỏi muốn mắng một trận.
"Chân cô bị đau như vậy, không cần dìu trẫm."
"Người... người bớt nói chút đi, người bị thương nặng như vậy còn lo cho nô tì, đúng là đồ ngốc!" Ngụy Linh Hy vẫn cố gắng dìu y tiến về phía trước, một người trúng tên mà hai người đau.
Nàng không khỏi xúc động, lại vô cùng đau lòng khi Huyễn Dạ Khuyết bất chấp cứu nàng. Y là thánh thượng, bản thân cao quý như vậy tại sao lại xả thân cứu một cung nữ không danh không phận như nàng.
Trong khoảnh khắc sinh tử này, trái tim của thiếu nữ ấy dường như đã rung động.
Nửa đoạn đường trôi qua, Ngụy Linh Hy như kiệt sức. Chân phải của nàng vốn đã bị thương, bây giờ còn trở nên tồi tệ hơn. Nàng đã sắp chống cự không nổi nữa, đột nhiên ở phía xa, một bóng đen dần tiến lại gần.
Huyễn Dạ Khuyết cảnh giác đứng khựng lại, đẩy Ngụy Linh Hy về phía sau, chuẩn bị sẵn nếu đó là kẻ địch.
"Bệ hạ!"
Một giọng nói của nam nhân quen thuộc vang lên, hắn từ trong bóng tối chặt đến, ánh trăng lộ ra soi sáng gương mặt vài phần anh tuấn.
"Trạch đại nhân... Trạch đại nhân mau lên, bệ hạ bị thương rồi!"
Ngụy Linh Hy chân thấp chân cao đứng dậy, để Trạch Mục Viêm đỡ lấy Huyễn Dạ Khuyết. Nàng thở dài, trong lòng đã không còn cảm thấy nặng nề.
"Có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao bệ hạ lại bị thương?"
"Về phủ rồi nói, bệ hạ bị thương nặng, mau tranh thủ thời gian..."
Giọng nói của Ngụy Linh Hy như vang vọng trong đầu, tầm nhìn của Huyễn Dạ Khuyết cứ như mờ dần lại. Y cảm giác bản thân như mất hết đi sức lực, thế rồi những tiếng gọi cứ nhỏ dần, nhỏ dần cho đến khi y nhắm chặt mắt lại, không còn chút ý thức.