Đoàn sứ giả hộ tống tiểu Công chúa A Lạc Mục Lạt Chân đến Thục Quốc đề thân, ngày thành thân chỉ ba ngày sau liền diễn ra, nàng tới hoàng cung nước Thục trước để tiện làm quen.
"A Lạc Mục Lạt Chân tham kiến bệ hạ."
Lạt Chân nâng ánh mắt màu nâu hạt dẻ lên nhìn Huyễn Dạ Khuyết, có đôi phần ngạc nhiên. Nàng nghe nói thánh thượng của Thục Quốc khá trẻ, nhưng nàng lại không ngờ trê đến như vậy, chắc cũng chỉ hơn a ca của nàng vài tuổi. Nhan sắc của nam nhân này không tồi, cũng là một chín một mười so với Dạ Minh Lang, nhưng Dạ Minh Lang của nàng vẫn là tuyệt hảo nhất.
Trong thời gian ở lại nơi này, mỗi ngày đều "bị" ngắm y cũng không đến nỗi là cực hình.
"Trẫm nghe qua về Tây An Công chúa, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, hôm nay được gặp quả đúng như lời đồn."
Lạt Chân cúi đầu e lệ, trong lòng thầm nghĩ vị quân vương này chắc cũng chỉ say mê sắc đẹp của nàng. Nam nhân trên thế giới này đều như nhau, nhưng với nàng, Dạ Minh Lang chính là ngoại lệ.
Diệc Uyên vì muốn không để muội muội chịu thiệt liền đứng ra nói vài lời.
"Thục Vương, tiểu Công chúa của bọn ta tới đây là để hòa thân vì lợi ích của hai nước. Con bé hiền lành gan nhỏ, hy vọng Thục Vương có thể bảo vệ tốt cho con bé."
"Ngươi yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi bất cứ ai. Các vị, mời ngồi."
"Nếu đã đến Thục Quốc, ta sẽ tặng Công chúa một tước hiệu. Gọi là... Vinh An."
Lạt Chân chắp hay tay trước ngực, nhún mình.
"Vinh An tạ bệ hạ ban hiệu."
Buổi thượng triều diễn ra một lúc rất lâu, mãi sau đó Lạt Chân mới được ra ngoài hít thở một chút không khí. Nàng đi theo Giác Hoan bà bà dạo một vòng quanh Dưỡng Tâm Điện, cung bên cạnh là cung Lưu Ly, nơi mà sau này Lạt Chân sẽ ở.
"Chuẩn bị tốt thế này... xem ra Thục Vương cũng không phải kẻ nhàm chán."
Hoàng cung nước Thục so với Tây An Quốc của nàng có phần nhỏ hơn, bày trí đơn giản nhưng lại khá đẹp, ít ra cũng không khiến nàng cảm thấy vô vị.
"Công chúa, đây là Dưỡng Tâm Điện, nơi bệ hạ thường xuyên nghỉ ngơi."
Ngụy Linh Hy dừng lại công việc tưới hoa, nhìn thấy Lạt Chân liền quay lại hành lễ.
"Tham kiến Tây An Công chúa."
"Đừng gọi là Tây An Công chúa nữa, bệ hạ vừa ban hiệu cho người là Vinh An."
Ngụy Linh Hy gật đầu, còn nói là không quan tâm đến chuyện tuyển phi lập hậu, thế mà hiệu cũng đã ban xuống. Nàng len lén ngoái lại nhìn Lạt Chân, tiểu Công chúa này chừng mười tám tuổi, diện mạo xinh đẹp đơn thuần, chẳng trách Huyễn Dạ Khuyết lại vội vàng phong hiệu như thế.
Nàng thở dài, tiếp tục với công việc của mình.
Lạt Chân đến nơi này không bao lâu cũng cảm thấy khá thân thuộc, nàng không cảm giác được sự gò bó, thậm chí còn linh cảm sắp tới bản thân sẽ gặp may mắn.
Diệc Uyên nắm lấy tay muội muội, y là Thái tử, vốn dĩ không nên đến đây, thấy muội muội vẫn vui vẻ cũng yên tâm được một phần.
"A muội, muội thấy nơi này thế nào?"
"Cũng khá tốt. So với hoàng cung Tây An của chúng ta vẫn còn kém, nhưng muội thấy mới mẻ, không nhàm chán."
Dược Uyên thấy được muội muội vui như vậy cũng yên tâm. Y xoa đầu nàng, thở một hơi nhẹ nhõm. Đằng sau, một cung nữ không nhìn rõ mặt bước lên, Dược Uyên không để ý cung nữ này lại khá cao to, chỉ chăm chú dặn dò Lạt Chân.
"A Chân, ta không biết sau này muội ở đây có gặp cản trở tủi nhục gì không, nhưng trước hết vẫn cứ mang theo tùy tùng bên mình, có chuyện gì nhất định phải báo tin cho a ca, biết chưa?"
Lạt Chân ngoan ngoãn gật đầu.
"A ca yên tâm đi, muội nghịch ngợm như vậy, ai dám động vào muội."
Diệc Uyên mỉm cười, y ôm nàng một lần cuối sau đó luyến tiếc mà rời đi. Sau hôm nay, y sẽ không còn được dặn dò Lạt Chân thế này nữa, chỉ có thể nhìn nàng trở thành thê tử của người ta.
Diệc Uyên rời đi rồi, cung nữ phía sau mới nhìn ngó xung quanh. Phát hiện không có ai, hắn liền thở một hơi nhẹ nhõm, ngẩng mặt lên ôm chầm lấy Lạt Chân.
"Tốt quá rồi, ta lại được ở cùng muội rồi!"
"Minh Lang! Đây là hoàng cung nước Thục, đâu đâu cũng có người, huynh chú ý một chút."
"Ta chả phải vui quá hay sao."
Huyễn Dạ Khuyết nấp mình phía sau tảng đá lớn cạnh hồ Ngọc Câm, y nhíu mày nhìn kỹ, lại phát hiện ra cung nữ đó bất bình thường.
"Nam nhân?"
Những suy nghĩ như chạy dọc đại não, chỉ một chốc, y liền đi đến gần bọn họ. Dạ Minh Lang vội vàng cúi đầu, lui lại phía sau lưng Lạt Chân. Nàng chột dạ, gương mặt có chút gượng gạo, nhún vai.
"Bệ hạ."
"Nàng thấy thế nào, hoàng cung có chỗ nào không hợp mắt, hoặc không thấy thoải mái?"
"Không có không có, Lạt Chân thấy mọi thứ đều rất ổn."
"Ừm, phía trước là Dưỡng Tâm Điện của ta, nàng có muốn tham quan chút không? Sau này có lẽ nàng sẽ phải đến đó nhiều đấy."
Lạt Chân vừa từ Dưỡng Tâm Điện đi ra, bây giờ Huyễn Dạ Khuyết lại mời nàng vào lại. Lời của thánh thượng, nàng nào dám làm trái.
Huyễn Dạ Khuyết đưa tay ra trước mặt, Lạt Chân không thể từ chối, nàng ái ngại nhìn qua Dạ Minh Lang đang ghen đỏ mặt bên cạnh, không còn cách nào khác đành đặt lên tay y.
Hai người tiến thẳng đến Dưỡng Tâm Điện, đúng lúc Ngụy Linh Hy vẫn còn làm việc. Nàng vừa mới định bỏ đi những suy nghĩ vu vơ, vậy mà vừa quay đầu đã nhìn thấy Huyễn Dạ Khuyết tay trong tay với Tây An Công chúa.
"..."
Hồ ly Dạ Minh Lang khịt mũi, hắn hơi ngước đầu lên tìm kiếm.
"Là mùi của yêu khí..."
Huyễn Dạ Khuyết nhìn thẳng vào mắt của Ngụy Linh Hy như muốn chọc tức nàng. Y cẩn thận để Lạt Chân ngồi xuống bàn, còn chính tay rót trà.
"Linh Hy."
Nàng đưa ánh mắt vừa giận vừa tủi nhìn y, nhưng lại chẳng thể làm gì.
"Bệ hạ có gì phân phó."
"Trà nguội rồi, cô đi pha một bình khác đi. Công chúa từ xa đến đây, sao có thể tiếp đãi một bình trà nguội?"
Lạt Chân đâu có thích uống trà, nàng chỉ cười trừ, quan sát sắc mặt của Ngụy Linh Hy đã thấy có gì đó không đúng. Nàng là thị nữ thân cận bên cạnh của Huyễn Dạ Khuyết, nhưng thái độ này thật không giống của cung nữ dành cho chủ tử.
Ngụy Linh Hy đem bình trà đến, gương mặt không vui không buồn, lạnh nhạt đặt xuống bàn. Nàng chưa lùi lại được ba bước, Huyễn Dạ Khuyết đã cố ý nói lớn.
"Sau này... nàng là thê tử của ta rồi. Lưu Ly Cung ở ngay bên cạnh, nếu buồn chán nàng đều có thể tìm đến ta."
Y chỉ đơn giản dùng vài lời ngọt ngào nói ra, không chỉ khiến cho một mình Ngụy Linh Hy có chút đau nhói trong lòng, còn khiến cho cung nữ nam nhân đứng đó bấu chặt tay khó chịu.
Ngụy Linh Hy không muốn nán lại nơi này lâu, chỉ hành lễ sau đó kiếm cớ rời đi. Huyễn Dạ Khuyết nhìn vẻ mặt đó lại có chút lo lắng, không kìm được mà nhìn theo bóng lưng nhỏ nhắn. Lạt Chân nhanh nhạy quan sát được tất thảy, hàng lông mày nhướn lên, tâm trạng cũng dần vui vẻ.
Quả như nàng đoán, cung nữ kia đi rồi, Huyễn Dạ Khuyết cũng mất đi sự hứng thú với nàng.
"Nàng ở đây thưởng trà đi, có gì cần cứ gọi cung nữ."
Dùng cách thân mật nhất, đường mật nhất để kéo nàng vào vở kịch này, lại dùng một câu nói ngắn gọn nhất, lạnh lùng nhất để kết thúc. Nam nhân này tâm cơ không đơn giản.
.........
"Chi Hy, sao ngươi buồn vậy?"
"Ta có sao?"
Ngụy Linh Hy cùng Các Dạ ngồi bên ngoài hiên hóng gió. Sáng sớm mai, đại lễ sẽ diễn ra. Trong suốt mấy ngày vừa rồi, nàng đều không gặp mặt Huyễn Dạ Khuyết, bởi trước đó y đã đem nàng đến cung Lưu Ly để chăm sóc cho Lạt Chân trong ba ngày.
Cứ tưởng không gặp người sẽ bớt đi tình cảm, nhưng nào ngờ, những trận đau cứ liên tiếp ập tới khiến nàng tiêu hao không ít thể lực. Các Dạ chậc miệng.
"Ý trung nhân nạp phi, đúng là bi kịch mà."
"Chi Hy, muốn có thì phải chủ động."
"Các Dạ Thượng tiên à, người là tiên, người làm sao hiểu được. Thân phận của bọn ta cách nhau quá lớn, ta chỉ có thể đứng ở dưới ngước lên nhìn bọn họ."
Càng nghĩ càng thấy tủi, Ngụy Linh Hy hậm hực bứt một nhúm cỏ, siết chặt chúng nát bươm.
"Hừm, đợi đi cẩu Hoàng đế, ta nhất định sẽ một đao xiên chết tên phụ bạc nhà ngươi!"
"Ây dô, cũng cứng cỏi nhỉ, vẫn muốn giết hắn à?"
Nàng ném đống cỏ xuống dưới đất, ngước mặt lên nhìn bầu trời.
"Người không phải đã nói rồi sao? Ta yêu cứ yêu, ta hận cứ hận. Ta yêu y là thật, ta muốn giết y cũng là thật. Cùng lắm giết y rồi, ta cũng đi theo."
"Nha đầu ngốc này, muốn làm gì thì làm, nhất định phải giữ lại một huyết mạch. Yêu đương sống chết, không ai quản được ngươi."
"Các Dạ Thượng tiên, người sao giống bà Thẩm đầu thành vậy? Ngày nào cũng giục con trai sinh con đẻ cái..."
"Ngươi... ngươi cũng to gan đấy. Ấy chết, có người, ta đi trước đây."
Vừa nói dứt lời, Các Dạ đã không thấy bóng dáng đâu ngụy Linh Hy thở dài, nàng lại chán nản ngồi nghịch những cây cỏ xanh. Từ phía xa, một nữ nhân dần tiến tới, nhìn kỹ một chút mới phát hiện người đến là Cẩm Vương phi.
"Cẩm Vương phi?"
"Không cần hành lễ đâu, mau ngồi xuống đi."
"Trời muộn như vậy người đến tìm nô tì có chuyện gì vậy?"
Dương Bảo Ngọc nhìn đi nhìn lại Ngụy Linh Hy một lượt, rốt cuộc không biết sai ở đâu. Gương mặt này xinh đẹp có, nhưng khí chất của một bậc mẫu nghi lại chẳng nổi trội chút nào.
"Người... người rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
"Ta vừa nãy rảnh rỗi, có bói vài quẻ. Kết quả, cô biết ta nhìn thấy gì không?"
Ngụy Linh Hy chăm chú lắng nghe. Dương Bảo Ngọc ghé vào tai nàng, nói nhỏ.
"Người đứng bên cạnh bệ hạ, được người sắc phong Quý phi chính là cô."
"???"
Ngụy Linh Hy trên đầu xuất hiện cả ngàn dấu chấm hỏi. Tây An Công chúa hiện vẫn đang còn trong cung chuẩn bị, nàng lại ở đây một mình gặm nhấm nỗi buồn, cái chuyện vô lý mà Dương Bảo Ngọc đó từ đâu mà ra vậy?