Phượng Hoàng Nghịch Mệnh

Chương 39: Phượng Hoàng sa lưới



Ngụy Linh Hy vùng dậy trong cơn ác mộng, đầu óc nặng trĩu như bị đè bằng cả tảng đá, toàn thân cũng như bị thứ gì đó khống chế.

Nàng lơ mơ mở mắt, khoảng không trước mặt là một vùng tối mờ mịt, cả tứ chi đều bị xiềng xích trói chặt. Trong khoảng tối ấy, tiếng bước chân dần trở nên rõ ràng, một thân ảnh xuất hiện ngay trước mặt.

"Huyễn Tư Khanh? Ngươi đến cuối cùng vẫn là nhắm vào ta."

Hắn ngồi xuống ghế cách đó không quá xa, chỉ đảm bảo nàng không thể tới gần.

"Chẳng trách ta luôn nghĩ, một tiện tì như ngươi làm sao có thể câu dẫn được tên Huyễn Dạ Khuyết đó, còn một bước trở thành Hoàng hậu? Đáng tiếc, bị ta vạch trần rồi."

Ngụy Linh Hy nhìn hắn, nở một nụ cười khinh bỉ.

"Nếu không phải nhờ Ngụy Vân Nguyệt, ngươi căn bản không bao giờ nhìn ra được thân phận của ta. Rốt cuộc, ngươi cũng chỉ dựa dẫm vào một tiện tì, bản thân phế đến đáng thương!"

Bị nàng sỉ nhục, Huyễn Tư Khanh tức giận dùng chiếc roi da quật liên tiếp vào người nàng. Hắn chỉ không ngờ rằng những vết thương đẫm máu ấy chưa thành hình đã lành lặn trở lại, roi da trên tay sau mỗi lần đánh cũng bị thiêu trụi sạch sẽ.

Hắn hoảng sợ lùi lại phía sau, cũng vứt luôn chiếc roi nát trên tay xuống đất.

"Không ngờ yêu nữ nhà ngươi lại ghê gớm đến vậy! Yêu nhân chẳng phải ngoại trừ có chân thân súc vật ra thì chẳng có năng lực gì sao? Tại sao ngươi lại..."

Ánh mắt của Ngụy Linh Hy lại đỏ thẫm, nàng liếc nhìn hắn.

"Nhân tộc ngu xuẩn."

Nàng định vùng ra khỏi xích lớn, thế nhưng cho dù có dùng yêu lực cũng không thể thoát. Huyễn Tư Khanh bị dọa sợ lùi lại phía sau, hắn bật cười ha hả.

"Hahaha, ngươi nghĩ ta ngu ngốc đến mức chỉ trói ngươi bằng loại xích bình thường à? Đây là xích Phá Khương, cho dù ngươi có lợi hại thế nào cũng không thể thoát được. Ngươi ngồi đó đợi chết đi."

Hắn phẩy tay quay đầu định rời đi, nghĩ thế nào, hắn lại dừng chân.

"À, quên mất không nói với cô. Gia tế hôm nay đều là một tay hoàng huynh thân yêu của ta sắp xếp, ngay cả việc giăng bẫy bắt sống cô cũng là huynh ấy lên sẵn kế hoạch."

"Ngươi nói cái gì?" Nàng tức giận, Huyễn Dạ Khuyết tuyệt đối không làm chuyện này.

"Đúng vậy, ta có năng lực gì mà nhìn ra được thân phận của cô, Ngụy Vân Nguyệt lại có năng lực gì? Đừng nghĩ mình thông minh, haha!"

"Huyễn Tư Khanh ngươi mau đứng lại nói rõ cho ta!"

Hắn im lặng chỉ nhìn nàng bằng một ánh mắt đắc ý, Ngụy Linh Hy phát điên lên, khí nóng bao trùm toàn bộ không gian này, cánh cửa duy nhất cũng bị nàng dùng yêu lực điều khiển mà đóng chặt lại.

"Ngươi không giải thích rõ ràng, ta sẽ thiêu rụi cả cái Hoàng thành này!"

Huyễn Tư Khanh vừa lo sợ vừa hoảng hốt, hắn vội đẩy cửa nhưng vô dụng, bắt buộc phải nói.

"Là Hoàng thượng sắp đặt ra mọi chuyện, là huynh ấy đã sắp xếp cho ta bắt cô lại. Thục Quốc với Yêu tộc thù nặng như biển, huynh ấy còn hận không thể chém giết toàn bộ yêu tộc, làm sao có thể lấy cô phong hậu?"

"Ngươi nói dối, Huyễn Dạ Khuyết sẽ không bao giờ làm như vậy!"

"Toàn bộ Thục Quốc từ xưa đến nay, chỉ có một mình Huyễn Dạ Khuyết từng tham chiến với Yêu tộc, những gì về các ngươi huynh ấy đều biết. Ngay từ đầu huynh ấy đã biết rõ thân phận của cô, chỉ là thời cơ chưa đến. Huynh ấy muốn dùng sức mạnh chân thân của cô... để cứu Huyễn Ngân Tuyết!"

Hắn ta khó khăn nói trong biển lửa nóng rực, rốt cuộc lời nói vừa dứt, đám thuộc hạ đã kịp thời đến nơi mở ra cánh cửa. Huyễn Tư Khanh vội vã bỏ trốn, không dám ngoảnh lại nhìn.

Trái tim của Ngụy Linh Hy thắt lại, đau đớn đến tận gan tủy. Nàng không muốn tin, nàng không dám tin vào lời nói của Huyễn Tư Khanh. Trái tim cảm nhận được sự chuyển biến của tơ tình liền phản phệ khiến cho nàng ọc ra một ngụm máu lớn, lồng ngực như bị đâm rách.

"Không... không thể nào! AAA!"



Ngụy Linh Hy nhắm nghiền mắt, nàng vẫn chưa thể tin vào những gì Huyễn Tư Khanh vừa nói. Nhưng hình như... mọi chuyện mà Huyễn Dạ Khuyết làm ngay từ đầu đã có kế hoạch.

Nàng chưa từng hoài nghi tại sao y lại đối xử tốt với mình, còn để bản thân trở thành thị nữ thân cận. Tất cả mọi chuyện đều không phải ngẫu nhiên mà do sự sắp đặt vốn có.

"Huyết mạch Phượng Hoàng cuối cùng ẩn giấu sức mạnh cường đại nhất, điều này truyền ra khiến nhiều yêu nhân dòm ngó muốn độc chiếm sức mạnh ấy, cho nên phụ mẫu của ngươi mới dùng cả tính mạng để phong ấn."

Lời nói của Các Dạ như văng vẳng trong tai, khi này, Ngụy Linh Hy mới thực sự tỉnh ngộ.

Huyễn Dạ Khuyết đồ sát tất cả yêu nhân trong Yêu tộc, lại chỉ chừa ra một hài nữ chân thân chưa hình thành. Rốt cuộc kiếp trước, y cũng chính là vì chân thân của nàng mà lạm sát toàn bộ Yêu tộc, nhăm nhe sức mạnh của nàng chỉ để cứu lấy Công chúa Ngân Tuyết.

"Tại sao... tại sao lại lừa ta..."

Huyễn Dạ Khuyết nằm bất tỉnh kể từ khi bị luồng sức mạnh kia ảnh hưởng. Thái y có đến chữa trị nhưng y vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Nhân cơ hội tốt này, Huyễn Tư Khanh tác oai tác quái, còn mời cả đạo sĩ về diệt trừ yêu nữ.

Thừa tướng Lương Sinh cảm thấy mọi chuyện không chỉ dễ dàng như vậy liền lên tiếng.

"Hòa Vương, chém giết yêu nhân trước giờ chỉ có một mình bệ hạ mới có thể làm được. Thần nghĩ nên đợi bệ hạ tỉnh rồi mới tính tiếp."

Huyễn Tư Khanh lập tức bác bỏ ý kiến đó.

"Bệ bệ hiện tại bị yêu nữ làm cho hôn mê bất tỉnh, sống chết chưa rõ. Nếu đợi người tỉnh mới tính, yêu nữ này chắc chắn còn gây ra hậu họa lớn hơn!"

Mấy vị chư thần phía dưới cũng nhìn nhau gật đầu, bọn họ đều bị Ngụy Linh Hy dọa sợ khi ấy, một lòng muốn trừ khử.

Trạch Mục Viêm ở ngoài nghe chuyện, hắn sốt ruột chạy đến đại lao. Chủ tử chưa tỉnh, Hòa Vương lại đứng lên quyết định mọi việc, Hoàng cung triều đình trở nên rối loạn hơn bao giờ hết.

"Đại nhân."

Trạch Mục Viêm đến trước cửa đại lao, nhìn thấy Ngụy Linh Hy bị trói chặt bằng xiềng xích, hắn không thể không lo lắng. Nói cho cùng, hắn cũng tiếp xúc với nàng một thời gian dài, cho dù nàng có là người của yêu tộc đi chăng nữa, nàng chắc chắn sẽ không làm hại mọi người.

"An Cơ Quý phi..."

Ngụy Linh Hy từ từ mở mắt, hình ảnh của Trạch Mục Viêm dần hiện rõ.

"Ngươi đến đây làm gì? Hành hình?"

"An Cơ Quý phi, ta không có ý đó. Ta tin, người nhất định sẽ không làm hại Thục Thục Quốc, đúng chứ?"

Ngụy Linh Hy bật bật cười trào phúng. Đúng là trước kia nàng không có ý định đó, nhưng bây giờ chỉ cần có cơ hội, nàng nhất định sẽ thiêu rụi cả Hoàng cung, thiêu chết Huyễn Dạ Khuyết.

"Ta là yêu nữ, làm sao ta có thể nhân từ được như vậy?"

"Người..."

"Không ngờ à? Hahaha! Việc ngươi không ngờ còn nhiều lắm."

Trạch Mục Viêm vốn tưởng sẽ còn có một chút hy vọng, nhưng hắn đã lầm, Ngụy Linh Hy thực sự là người của Yêu tộc. Yêu tộc với Thục Quốc vốn dĩ không đội trời chung. Hắn thất vọng quay lưng rời đi.

Ngụy Linh Hy lại mệt mỏi thu lại ánh mắt ấy, nàng hiện tại đã không thể rời khỏi nơi ngục giam tăm tối này. Sức mạnh còn chưa thể dung hòa, nàng bắt buộc phải tu luyện thêm.

" y chà, ta nói tiến độ tu luyện của ngươi tại sao lại chậm chạp như vậy. Hóa ra mấy tháng vừa rồi, ngươi đều trốn để ở bên cạnh tên Hoàng đế kia. Sao rồi, hối hận chưa?"

Các Dạ đột nhiên xuất hiện khiến cho Ngụy Linh Hy bừng tỉnh giấc. Đúng rồi, y là Thượng tiên, nhất định sẽ có cách cứu nàng.



"Các Dạ Thượng tiên, người... người mau cứu ta."

"Ta là tiên, không được nhúng tay vào chuyện phàm giới." Y luôn cầm trên tay một loại quả, đi đến đâu, ăn đến đó rất nhàn nhã.

Ngụy Linh Hy gấp gáp, thành khẩn cầu xin.

"Người không phải đã nói nhiệm vụ của ta là duy trì huyết mạch Phượng Hoàng hay sao? Hiện tại ta không thể thoát khỏi đây, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, sẽ bị bọn họ giết chết."

"Ngươi... ngươi còn uy hiếp cả ta?"

"Các Dạ Thượng tiên..."

Các Dạ cũng không còn cách nào khác, y vừa thi triển pháp thuật, vừa thở dài nói.

"Số mệnh đã định sẵn, cho dù ta cứu ngươi bây giờ, sau đó ngươi vẫn sẽ phải vượt qua số mệnh, chi bằng ngoan ngoãn ở lại đây, mọi việc đến đâu thì đến."

Ngụy Linh Hy mặc kệ, không nghe lời của Các Dạ nói. Nàng thoát ra được khỏi xích Phá Khung, yêu lực trong người cũng hồi phục đáng kể. Các Dạ cũng lắc đầu rời đi.

Nàng thân thủ nhanh nhẹn, trốn thoát khỏi lao ngục một cách dễ dàng, đám cai ngục ấy toàn bộ đều bị nàng xử ký, dùng yêu lực khiến bọn chúng hôn mê.

Thoát được ra ngoài, Ngụy Linh Hy đột nhiên bị cả đám binh sĩ vây quanh. Nàng một thân một mình đối mặt với bọn chúng, yêu lực trong tay cũng đã chuẩn bị tấn công.

Từ phía sau đám binh lính ấy, thân ảnh của nam nhân khoác long bào, đeo theo một chiếc mặt nạ xuất hiện. Ngụy Linh Hy nhíu chặt mày, hóa ra những gì Huyễn Tư Khanh nói đều là thật, Huyễn Dạ Khuyết chỉ một lòng muốn độc chiếm sức mạnh của Phượng Hoàng.

"Huyễn Dạ Khuyết, đời này kiếp này, việc ta ngu ngốc nhất chính là yêu ngươi..."

"Hahaha! Nhận ra rồi?"

Thanh âm trầm đục vang lên thật khó nghe. Trên tay hắn cầm một thanh kiếm U Đồng, thanh kiếm tỏa ra một thứ khí đục đen ngòm. U Đồng Kiếm là loại báu vật của hỗn giới, trời sinh đối nghịch với Phượng Hoàng. Chỉ cần dùng nó sẽ có thể chặt đứt được cánh Phượng Hoàng, khiến cho sức mạnh bị tiêu hao phân nửa.

Ngụy Linh Hy chưa từng nghĩ nàng sẽ phải đối mặt với người mình yêu trong hoàn cảnh này.

"Muốn chặt đứt cánh của ta? Hừ, ngươi nằm mơ!"

Nàng thi triển yêu lực, một luồng sức mạnh màu đỏ giáng xuống khiến cho toàn bộ binh lính đều ngã rạp, nam nhân mặc long bào cũng đứng không vững mà phải dùng kiếm U Đồng để trụ.

Ngụy Linh Hy chớp lấy thời cơ, tung cánh Phượng Hoàng bay lên không trung, muốn trốn thoát khỏi hoàng cung nước Thục. Thế nhưng mọi chuyện lại không như nàng nghĩ. Một làn mưa tên từ tứ phía đổ xuống bất ngờ, Ngụy Linh Hy xoay thân thể, dùng đôi cánh làm vũ khí để phản lại.

Rốt cuộc, Tứ Tiễn Loạn duy nhất được bắn ra, trúng ngay nơi gần ngực khiến Ngụy Linh Hy rơi xuống. Nàng đưa tầm mắt hướng về phía mũi tên, quả thật không sai.

"Ngụy... Vân Nguyệt?"

Nàng ta lạnh lùng rời đi sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ, một cái quay đầu cũng không có. Đám binh lính ngay lập tức chạy đến giữ chặt Ngụy Linh Hy, bọn chúng chúng muốn cầm lên đôi cánh ấy, nhưng chỉ vừa chạm tay vào đã khiến cho da thịt bị bốc cháy.

"Một lũ ngu xuẩn!"

Nam nhân kéo lê kiếm U Đồng đi tới, giương thanh kiếm sắc nhọn hướng thẳng về phía đôi cánh như đang rực cháy. Ánh mắt đằng sau lớp mặt nạ hiện rõ sự lạnh lùng âm hiểm, sự hận thù đến tột cùng.

Ngay khi kiếm U Đồng chặt xuống, đôi cánh của Ngụy Linh Hy nứt toác ra, cơn đau đớn dồn dập xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, nhói lên đại não khiến nàng quằn quại, cả cơ thể như bị chặt ra làm trăm mảnh.

"Ha... AAA! Huyễn Dạ Khuyết... ta... hận... ngươi! AAA!!!"

Tiếng kêu gào của Phượng Hoàng làm chấn động tứ hải, huyết khí rướm ra từ đôi cánh lan tỏa đến khắp mọi nơi. Tàn dư của Yêu tộc toàn bộ đều cảm nhận được, tất cả mọi người đều kinh ngạc chạy ra nơi không trung.

"Phượng Hoàng... Phượng Hoàng gặp chuyện rồi!"