Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 12: Bị ám sát



“Sư huynh… huynh thay đổi rồi.” Tô Bích Dao vẫn chưa tiêu hoá được chuyện xảy ra từ nãy đến giờ. Hình ảnh hai người họ tình tứ vào trong mắt nàng ta vô cùng gai mắt.

Nàng ta yêu Tôn Triều Quân lâu như vậy, từ khi hắn còn cùng sư môn, cho đến hắn khải hoàn về kinh thành, chỉ khi hắn tàn phế, nàng ta mới do dự, không biết đối diện với cảm xúc của mình như thế nào.

Nghe phong phanh tin hắn đang được chữa trị, nàng ta liền quăng hết những bộn bề kia đến hoàng cung thăm hắn.

Thế nhưng, hắn chưa bao giờ cho nàng ta một ánh mắt nhu hoà. Có chăng chỉ là cái nhìn lãnh cảm mà hắn đối với bao người.

Tôn Triều Quân không quan tâm lời Tô Bích Dao, hắn hiện tại đã trở thành con người lãnh đạm thường ngày.

“Bích Dao, muội nghĩ nhiều rồi.”

Tô Bích Dao gào lên, nước mắt rơi lả chả: “Huynh biết ta luôn yêu huynh, sao huynh có thể đối xử với ta như vậy?”

Tôn Triều Quân liếc mắt: “Ta trước sau đều không có tình cảm với muội. Với lại, thứ mà muội cho là tình yêu, bổn vương không dám nhận.”

Tô Bích Dao đau lòng chạy đi.

Không gian bây giờ chỉ còn bốn người đàn ông. Hạ nhân Triều Âm Các nhanh nhẹn dâng trà, không khí vẫn như thường ngày, nhưng hôm nay lại ngột ngạt một cách quỷ dị.

“Tam ca, huynh và Hà Hi…” Tôn Triều Anh mấp máy môi, không hiểu vì sao rất khó khăn mở miệng.

Trong lòng cũng vô cùng khó chịu.

“Hà Hi là nữ nhân ta nhận định, đệ cũng đã thấy rồi.”

Tôn Triều Ân gấp gáp: “Triều Quân, hai người không thể.” Ngoài việc thân phận Hà Hi phức tạp, trong lòng Tôn Triều Ân cũng không thoải mái khi nghĩ đến vấn đề này.

“Ta sẽ tìm cách.”

Ba người kia kĩnh hãi.

Vương gia đã biết chuyện gì?”

Việc ràng buộc với quái vật kia, tính tới thời điểm hiện tại chưa có mấy người biết đâu.

Tôn Triều Quân mang đầy vẻ ý vị thâm trường: “Ta không cần biết ẩn tình của mọi người với nàng ấy là gì, Hà Hi và đệ lưỡng tình tương duyệt. Mọi người có tín ngưỡng để cưng chiều bảo vệ, còn tín ngưỡng của đệ là nàng ấy.”

Nắm tay Lâm Tường hơi cuộn lại, không rõ sự khó chịu trong lòng mang tư vị gì.

Lúc này, Hà Hi mở cửa bước ra, động tác cô không rộn ràng nhưng ở đây ai cũng là người học võ nên đều nghe thấy được. Thấy ba bốn ánh mắt nóng bỏng dồn về mình, Hà Hi sững lại.

Lại nhìn đến Tôn Triều Quân, máu cô muốn bốc lên tận não. Cô liếc xéo hắn, sau đó hướng nóc nhà bay đi.

“Hi Nhi.” Tôn Triều Quân lo lắng gọi với theo.

Không một câu trả lời.

“Tống Kiên, đi theo.”



Hắn biết Hà Hi sẽ không bỏ đi vì hắn vẫn chưa lành hẳn. Nhưng cô bất định như vậy, ai biết sẽ đi đến nơi nào.

“Vâng, vương gia.” Tống Kiên cung kính ôm quyền, thân thủ cao siêu sau đó cũng nhanh biến mất.

***

“Thưa Quận chúa, Hà Hi lại đi ra ngoài.”

Lâm Uyển Vân đang ngồi trước gương trang điểm, nghe người của mình báo tin lại thì ngẩn ra, sau đó gương mặt tràn qua tia tàn độc.

“Xử lý đi.”

Để Hà Hi trên đời chính là đêm dài lắm mộng, vì ả ta võ công cao cường, còn khó chơi. Bản thân hiện tại đã không thể triệu hồi Yêu Linh được nữa, chỉ có thể âm thầm gom thế lực để dốc sức vì mình làm việc.

“Nô tỳ rõ.”

Hà Hi một đường hướng đến núi Yên Hoa, nơi này được xem là ngọn núi gần nhất nơi mình đang ở, Kỳ Tiên Thảo hôm trước cũng ngửi được ở đây.

Chỉ là mới đến chân núi, một toán người đã hiện ra trước mắt, đao kiếm hung hăng, khí thế bừng bừng.

Hà Hi híp mắt, lạnh lẽo nở nụ cười. Xem ra có người không đợi được nữa rồi.

“Quận chúa, ngoan ngoãn theo chúng ta về, hầu hạ huynh đệ ta một lượt, ta sẽ cân nhắc cho nàng được toàn thây. Haha.”

Vốn định muốn đánh nhanh thắng gọn, nhưng dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần có phần ngoan tuyệt của Hà Hi khiến nội tâm những gã nam nhân ở đây ngứa ngáy.

Nữ nhân này cứ thế mà chết đi, thì quá tiếc.

“Ha ha.” Hà Hi trào phúng nở nụ cười, đáy mắt đã chầm chậm kết tầng băng lạnh. “Các ngươi xem thường bản quận chúa quá nhỉ, Thiên Sơn là môn phái ẩn dật, nhưng ta không phải hồng mềm đâu. Ngược lại, không một lời trăn trối chính là các ngươi.”

Nói xong, cô chủ động xông lên tấn công, bọn người kia toàn nam nhân, còn đông người, khinh thường một nữ nhân bé nhỏ như cô.

Nhưng không, chỉ qua chốc lát, dây lụa của Hà Hi đã hạ sát không biết mấy người. Tống Kiên đi phía sau Hà Hi cũng gia nhập vào, hai người chiến đấu với bọn sát thủ khinh thường người khác kia.

“Đáng chết.” Đám sát thủ tức giận gầm lên, động tác càng thêm ngoan tuyệt. Nhưng bọn chúng tuy đông, thực lực thì không cao, qua một lúc đã bị Hà Hi cùng Tống Kiên dọn dẹp gần hết.

Còn lại mấy người thân thủ tốt một chút, Hà Hi và Tống Kiên chia ra, trước sau Hà Hi đều có người cầm kiếm điên cuồng tấn công, trong lúc sơ suất cô đã bị một kiếm xẹt ngang bả vai, máu nhuộm đỏ một mảng.

Hà Hi tức giận kinh hồn, tung ra sát chiêu, bọn chúng là những người cuối cùng, cũng là những người chết thảm hại nhất.

Khi người cuối cùng ngã xuống, Hà Hi cũng như diều đứt dây, may mắn có Tống Kiên phản ứng nhanh nhạy đỡ lấy.

“Vương phi. Người… người bị thương rồi.”

Vết thương tuy ghê gớm nhưng không sâu, Hà Hi vẫn còn chịu được. Cô nhíu mày nhìn người này: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Vương phi.” Tống Kiên cung kính đáp lại. “Giây phút vương gia chuẩn bị cho người kỹ vật của Tuyên phi, người đã mặc định trở thành vương phi của chúng ta.”

Hà Hi tức ói máu, tên khốn nạn Tôn Triều Quân vậy mà trắng trợn gài mình.

Lúc này, Tô Bích Dao không biết từ đâu xuất hiện ở phía sau, đôi mắt nàng ta âm trầm nhìn Hà Hi đang tái nhợt, biểu cảm lạnh lùng:



“Ngươi là ai? Vì sao lại bám theo Đại sư huynh?”

Hà Hi không biết con ả này theo mình từ bao giờ, nhưng nhìn thái độ có vẻ đám người kia không phải của ả, chỉ là ả đứng nhìn nhưng không tương trợ, xong xuôi còn đứng ra chất vấn. Ha, dễ thương thật đấy.

Tống Kiên bên cạnh là một người được việc, hắn ưỡn ngực, lên tiếng cảnh cáo thái độ đối của Tô Bích Dao: “Tô cô nương, đây là Hà Hi quận chúa, người đã chữa thương cho Vương gia, là người mà Vương gia và các chúng thuộc hạ nhận định là Vĩnh An vương phi tương lai, mong cô cẩn trọng lời nói.”

Tô Bích Dao gần như ngỡ ngàng mà trợn mắt, sau đó cắn môi căm tức nhìn Hà Hi: “Hừ… ngươi chỉ là người không thân không phận, cùng lắm chỉ là đại phu, chữa được chân của huynh ấy thì được ban thưởng, lại mộng tưởng vì đó mà leo lên chức Vĩnh An vương phi.”

Qua thái độ, Hà Hi có thể cảm nhận được con ả phía trước có tình cảm với Tôn Triều Quân, nhưng hình như thời gian qua, cô chưa từng gặp nàng ta. Yêu thương này xem ra lý trí à, chắc ả nghe đâu Tôn Triều Quân sắp khỏi nên muốn nối lại chăng?

Không đợi Hà Hi lên tiếng đáp trả, Tống Kiên lại bảo vệ cô: “Hà Hi Quận chúa đã được Vĩnh An vương nhận định, dù Tô cô nương có thái độ gì cũng không thay đổi được sự thật này. Mong tránh đường, quận chúa đang bị thương.”

Kể cả thuộc hạ cũng tôn trọng cô như vậy, xem ra cô không chỉ thu phục được Tôn Triều Quân, mà còn cả cấp dưới của hắn. Nghĩ đến đây, tâm trạng Hà Hi vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn đến Tô Bích Dao, một sự buồn bực không tên dấy lên.

“Còn không tránh.”

Ai ngờ Tô Bích Dao hung ngang ngược tuốt kiếm chỉ vào cô:

“Ngươi tránh xa Đại sư huynh, hôm nay ta sẽ thả ngươi đi.”

Hà Hi thấy làm buồn cười, vỗ vai Tống Kiên: “Vậy thì để xem cô có thắng được ta không đã.”

Nói xong, mặc kệ vết thương trên người, Hà Hi nhào đến chủ động tấn công Tô Bích Dao. Thật ra cô không phải dạng hiếu chiến, nhưng người này không có ý đồ tốt đẹp, cô càng phải dùng khí thế chèn ép.

Lại nghĩ, ả ta dám nghĩ mình không xứng với Tôn Triều Quân. Hừm…

Tô Bích Dao là con gái của đương kim minh chủ võ lâm Tô Khinh Hào, chưởng môn Võ Sơn phái uy chấn giang hồ, thân thủ nàng ta dĩ nhiên không tệ. Nhưng theo như Hà Hi nhận xét, không có gì bức phá.

Hà Hi đang bị thương, đấu với cô ta cũng thoải mái cầm cự.

Dây lụa dài lại như con rắn nhỏ uyển chuyển mềm mại trêu đùa Tô Bích Dao khiến ả ta chỉ có thể tránh chứ không có cơ hội biến thủ thành công. Hơn nữa Tống Kiên sau một hồi để Hà Hi thử sức cũng nhảy vào, bởi vì hắn thấy rõ vệt máu trên vai Hà Hi đã loang rộng hơn rồi.

Tống Kiên chặn lấy kiếm của Tô Bích Dao, không nể tình đánh một chưởng, kiếm văng qua một bên, đồng nghĩa với việc Tô Bích Dao thua cuộc.

Ả ta giương đôi mắt căm tức nhìn về phía hai người: “Các ngươi…”

“Tô cô nương, cô làm lỡ quá nhiều thời gian, ta không ngại cùng Vương gia báo cáo qua một chút đâu.”

Nghe đến đây, Tô Bích Dao chần chừ thấy rõ. Tống Kiên chán ghét không muốn nhìn đến, vội vàng chạy đến đỡ Hà Hi.

Sau một thời gian tiếp xúc, không chỉ hắn mà hầu hết thuộc hạ trong tối ngoài sáng của Tôn Triều Quân đều âm thầm công nhận và nể phục, nữ nhân xứng với Vĩnh An vương, chỉ có vị Hà Hi quận chúa này.

“Vương phi, vương phi sao rồi?”

Vết thương trên vai bắt đầu đau, máu cũng chảy nhiều hơn, Hà Hi có dấu hiệu hoa mắt chóng mặt. Cô cắn môi nhăn mặt, tái nhợt nói với Tống Kiên: “Cõng ta về Triều Âm Các.”

“Tuân lệnh.”

Tô Bích Dao nhìn theo, nắm tay cung lại tức tối, ngực phập phồng giận giữ, đôi mắt tràn qua loại tia sáng ngoan độc.