Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 16: Nàng là của ta



“Hu hu… Vương gia ca ca… Hà Hi đánh muội, muội rất uất ức.”

“Uyển Vân… ta đã biết hết, muội nên thấy may mắn vì Hà Hi đã nương tay.”

“Đại ca...”

“Uyển Vân, rốt cuộc muội muốn làm gì? Hà Hi không hề muốn gây khó dễ cho muội. Ngược lại, muội muội ngây thơ của ta sao có thể độc ác như vậy. Muội thay đổi rồi sao, Uyển Vân?”

Từng lời mà Lâm Uyển Vân cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ nghe được đều rót vào tai mình. Lâm Uyển Vân chỉ biết nhìn đến thất thần, nghe đến tim đau.

Nàng ta phát hiện, nàng ta không còn là duy nhất, không còn là người được họ sủng ái nhất trên cõi đời này.

Tất cả mọi thứ, đều bắt nguồn từ tiện nhân kia.

Lâm Uyển Vân che đi sự tức giận kinh hồn cùng bất lực, nổi hận càng lúc càng sâu. Vì sao, nàng ta cảm nhận phượng mệnh trên bản thân mình càng lúc càng vô dụng, có phượng mệnh, nhưng càng lúc càng không thể giữ được vị trí độc tôn.

Điều đó chỉ là vô nghĩa.

“Mọi người… tất cả mọi người đều thay đổi rồi, chỉ vì Hà Hi, vì ả tiện nhân kia.”

“Uyển Vân, không được nói Hà Hi như vậy.”

“Ha ha… thay đổi, thay đổi cả rồi. Ta ghét các người, các người hãy đi hết đi.”

***

Mỗi năm một lần, lục địa Vân Nguyên đều tổ chức hội đấu giá các vật phẩm trân bảo. Hội đấu giá với quy mô lớn, hoàng thất đều có người tham dự.

Cả Hạo Nguyệt Lầu đều được bao trọn, dàn dựng, trang trí. Tổ chức đứng phía sau của là Ám Dạ Các, một tổ chức thần bí không rõ danh tính.

Hoạt động này đều đặn được năm năm, đều được giới thượng lưu hoàng thành săn đón, vì có nhiều món vật giá trị và thú vị sẽ được chào mời.

Tôn Triều Quân năm nay phá lệ tham gia, hơn nữa hắn còn dắt theo Hà Hi. Chuyện của hắn và Hà Hi mấy hôm nay được đồn thổi khắp hang cùng ngõ hẻm, khiến cho người người ghen tỵ.

Về phía hoàng thất, ngoài Tôn Triều Quân, Tôn Triều Ân và Tôn Triều Anh đều tham dự. Ngoài ra, đi cùng có cảm Lâm Tường và Lâm Uyển Vân.



Lâm Uyển Vân sau hôm làm loạn đã cẩn thận suy nghĩ, cũng cẩn thận diễn lại vai yếu ớt động lòng người. Nàng ta không còn làm loạn, chịu ẩn nhẫn đợi lòng những người kia hồi lại như lúc ban đầu.

Thật ra nàng ta luôn được yêu thương, dù sự việc có gây ra thất vọng cho bọn họ, nhưng thái độ hối lỗi của nàng ta quả nhiên có tác dụng. Tôn Triều Ân mặc dù lạnh nhạt đi ít nhiều, nhưng vẫn âm thầm che chở.

Chỗ ngồi được sắp xếp đâu ra đó, do có thân phận đặc biệt, nên hoàng thất và người của triều đình được xếp ở hàng ghế đầu tiên.

Tuy nhiên, năm ghế ở hàng thứ hai chỉ ở phía sau vị trí của hoàng thất được để trống, khiến người khác tò mò đây là những nhân vật nào.

Hầu hết người đã đến đông đủ, đây là hội đấu giá của người có tiền, vào đến đây, dù cho là vị trí xa nhất, không phải người có ít quyền lực thì cũng phải là thương nhân nhà giàu.

Khi hội đấu giá còn chút thời gian nữa sẽ bắt đầu thì những người quan trọng lục tục kéo đến.

Tôn Triều Ân, Tôn Triều Anh, Lâm Tường và Lâm Uyển Vân đi cùng nhau, người người hành lễ. Lâm Uyển Vân lần nữa sống trong hào quang và ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, khiến nàng ta ít nhiều hài lòng.

Chỉ là, khi họ vừa ổn định chỗ ngồi, Tôn Triều Quân cùng Hà Hi cũng đến.

Sự xuất hiện của Tôn Triều Quân khiến người người nháo nhào. Bởi vì hắn nổi danh đệ nhất mỹ nam, hơn nữa còn lạnh nhạt ôn hoà đến mức khiến người ta có cảm giác hắn không phải người phàm. Hắn cũng không hay xuất hiện chốn đông người, kể cả đoạn thời gian trước khi bị tật ở chân.

Ít người biết dung mạo hắn, nay được gặp, quả thật là kinh diễm lòng người.

Hơn nữa, Hà Hi đi bên cạnh lại xinh đẹp tuyệt trần, khi hai người vừa ngồi xuống, đệ nhất mỹ nhân là Thánh nữ Lâm Uyển Vân cũng bị làm cho lu mờ.

Lâm Uyển Vân cắn răng, bàn tay cuộn chặt, cật lực gặm nhắm cảm giác uất hận ganh tỵ.

Tôn Triều Quân cùng Hà Hi chào những người quen biết, rồi ngồi bên cạnh.

Ánh mắt ba người đàn ông cật lực khống chế sự phức tạp và rung động, nhìn Tôn Triều Quân và Hà Hi hợp nhau từ cái nhăn mặt đến nhíu mày, trong thâm tâm, dù không mấy dễ chịu, nhưng họ công nhận họ ganh tỵ và chấp nhận thất bại.

Trong một góc, một ánh mắt ngoan độc khác cũng nhìn về hướng này, Hà Hi cảm nhận được sát khí, đưa mắt tìm kiếm một vòng, nhưng người thì đông đúc, cô không phát hiện được.

“Sao vậy?” Thấy được biểu hiện bất thường của cô, Tôn Triều Quân ghé vào tai hỏi nhỏ.

Hà Hi lắc đầu: “Cảm nhận được sát khí.”



Tôn Triều Quân nhíu mày, lạnh mặt đưa mắt nhìn một vòng. Hà Hi thấy vậy nắm tay hắn trấn an. Hắn mỉm cười, nắm chặt ngón tay mềm mại, mười ngón đan siết vào nhau.

“Hôm nay thích gì nàng cứ đấu, ta sẽ mua hết cho nàng.”

Hà Hi cười lưu manh: “Vậy khỏi đấu luôn đi, ta gom về hết.”

Tôn Triều Quân nghiêng đầu nhìn, đáy mắt hiện tia cưng chiều, thật sự có ý quay ra ra hiệu cho thuộc hạ.

Hà Hi buồn cười ngăn lại: “Trời ạ, chàng tưởng chàng là núi vàng núi bạc sao, nay ta chỉ đi cho vui thôi, thật ra chẳng biết thích cái gì.”

Tôn Triều Quân xoa đầu cô: “Thích gì cũng được.”

Dáng vẻ của hai người, sự yêu chiều của Tôn Triều Quân lọt vào mắt tất cả mọi người, ai cũng âm thầm cảm thán, các cô gái đã hận đến mức oán thán người ngồi bên cạnh Tôn Triều Quân sao không phải là mình.

Tôn Triều Quân là mỹ nam ngàn năm có một, chỉ một ánh mắt của hắn đã đủ khiến người khác trầm luân.

Ấy mà, còn yêu chiều như vậy.

Hà Hi có diễm phúc gì mà khiến vị vương gia nổi tiếng lạnh nhạt kia say đắm yêu thương?

Lúc này, một tốp người mặc đồ trắng lạ mặt từ đâu tiến đến, có nam có nữ, ai ai cũng đều xuất chúng hơn người, nam nhân đi đầu tiên ôn nhuận như ngọc, hắn xuất ra lệnh bài, chỉ trong chốc lát được tận tình hướng dẫn đến năm chiếc ghế trống bí ẩn.

Hà Hi cảm nhận được điều quen thuộc xung quanh, như có thần giao cách cảm quay ra sau, nhìn tốp người lạ mặt kia đến ngây người.

Nam nhân xuất lệnh bài khí nãy bước đến, dùng quạt gõ nhẹ lên trán cô:

“Bảo bối, chúng ta đến thăm muội đây.”

“Hơn nữa còn đấu giá những món giá trị làm của hồi môn cho muội.”

“Hà Hi của chúng ta xinh đẹp quá rồi, sư huynh chỉ muốn nhốt lại để ngắm, không nỡ gả đi.”

Một nữ nhân trong nhóm người trừng mắt với người vừa nói: “Hà Hi là của ta, đệ biến ra chỗ khác chơi.” Nói xong, như sói vồ bay lại ôm Hà Hi vào lòng nhụi nhụi. “Trời ơi cục bông mềm, ta nhớ muội chết đi được.”

Tôn Triều Quân ở bên cạnh nổi cơn thịnh nộ, kéo Hà Hi về phía mình: “Nàng là của ta.”