Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 19: Xuống chiếu nhường ngôi



Thọ yến theo thời gian ấn định được diễn ra, hoà cùng không khí và sự chúc tụng của quyền thần, Hà Hi vẫn lặng lẽ bên cạnh Tôn Triều Quân.

“Ký chủ.”

Bất chợt, tiếng gọi hốt hoảng của Tiên Linh vang lên bên cạnh, giọng nói này đã lâu không nghe thấy, Hà Hi đưa ánh mắt kích động tìm kiếm.

Tiên Linh từ đâu đến nhảy lên người cô. Mà sự xuất hiện của nó, chỉ có người từng bị buộc trong hệ thống và Tôn Triều Quân mới nhìn thấy được.

Tôn Triều Quân nhìn nó chằm chằm, nó rụt cổ vội vã nhảy qua bả vai bên kia của Hà Hi.

“Tiên Linh, ngươi thời gian qua đã đi đâu vậy?”

Tiên Linh ngập ngừng, nhưng rất nhanh đã trả lời, không muốn cô nghi ngờ: “Ta có nhiệm vụ của thế giới bên kia, dạo gần đây nhớ cô nên đến thăm cô.”

“Hừm” Hà Hi hừ lạnh. “Ngươi có lương tâm quá rồi đấy.

“Thôi mà, ta bận thật. Hôm nay đến cũng muốn báo cho cô nhớ dưỡng năng lượng chuyện đến còn chỗng đỡ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.”

Nói rồi, nó quay sang nói với Tôn Triều Quân: “Ngài cũng phải cẩn thận.”

Tôn Triều Quân nhìn nó bằng ánh mắt thâm sâu, đôi con ngươi hai bên âm thầm trao đổi, nhưng không hé môi tiết lộ nữa lời.

Hà Hi đâu có tâm trạng quan tâm ẩn tình giữa một người một hệ thống, tâm trạng của cô hiện tại cực kỳ phức tạp, vừa muốn vui mừng, lại vui không nổi.

Bởi vì cô còn không nắm được chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.

Đương kim hoàng đế nhân dịp thọ yến ban một chiếu thư quan trọng, thông cáo với tất cả quyền thần và sứ giả lân bang việc nhường ngôi lại cho Tôn Triều Ân, cũng ấn định luôn ngày đăng cơ.

Chiếu chỉ thứ hai, sắc phong Lâm Uyển Vân làm Thái tử phi, cùng ngày Tôn Triều Ân đăng cơ làm luôn lễ phong hậu.

Lâm Uyển Vân giấu đi vẻ cao cao tại thượng, chỉ trưng bộ dáng mềm yếu lễ nghĩa tạ ơn.

Ngược lại, lòng Tôn Triều Ân đã có mấy phần nguội lạnh, người khác nhìn vào không biết, nhưng hắn đã ngày càng thấu rõ lòng mình.

Tuy nhiên, thế gian không tồn tại loại thuốc gọi là hối hận. Đương kim hoàng đế dường như đã chán ngán chuyện triều chính, nên càng đẩy nhanh tốc độ chuẩn bị cho Tân đế đăng cơ.



Giai đoạn này Hà Hi cùng Tôn Triều Quân tranh thủ sớm tối cận kề, ân ân ái ái, bởi vì thật sự Hà Hi không biết cô sẽ biến mất như thế nào.

“Ưm…m.”

Sau nụ hôn dài có phần nồng nhiệt và nóng bỏng, Hà Hi ngồi trên đùi Tôn Triều Quân, hưởng trọn sự ấm áp và vững chãi từ vòng tay của hắn. Hơi thở Tôn Triều Quân nóng rực, đôi mắt luôn trầm tĩnh cật lực kìm nén dục vọng mãnh liệt đang cuộn trào.

“Hi Nhi… chúng ta… phải thành thân sớm thôi.”

Hà Hi vẫn còn thở lấy thở để sau đụng chạm thân mật, cô gục lên vai hắn, cắn môi, có chút ngượng ngùng:

“Thật ra… ta luôn sẵn sàng.”

Chỉ thấy thân mình Tôn Triều Quân căng cứng, hơi thở có phần rối loạn, nhưng hắn vẫn lựa chọn kìm nén, nhẹ nhàng xoa lên đầu cô: “ Hơn ai hết ta muốn có nàng như thế nào, nhưng ta phải đợi đến lúc hồng trang vạn dặm, kiệu tám người khiêng, mới xứng đáng có được nàng.”

Hà Hi nghèn nghẹn, gục đầu vào bả vai hắn. Cô biết, có lúc hắn kìm không nổi, nhưng vẫn không một chút tổn hại cô, cô còn biết, hắn giữ gìn cho cô, để lỡ như không đi cùng nhau đến răng long đầu bạc, cô cũng không cảm thấy bị thiệt thòi.

Nhưng… hắn không biết, khi cô về lại thế giới thực tại, thân xác này cũng đã không còn là cô nữa.

“Chàng ngốc lắm.” Hà Hi ôm mặt Tôn Triều Quân, chủ động hôn lên môi hắn. Đôi môi hoa đào chúm chím có phần run rẩy ngây ngô, chỉ vừa chạm đến đã khiến mắt Tôn Triều Quân loé lên tia sáng nóng cháy.

Hắn siết chặt lấy thiên hạ trong lòng, hắn đẩy tiết tấu nhanh hơn, càn quét hết mọi ngóc ngách, một nụ hôn như vũ bão mang bao nhiêu khát khao phải kìm nén cứ thế kéo dài.

***

“Sư huynh… huynh… huynh nỡ đối xử với ta như vậy sao?” Sau liên tiếp những đả kích, Tô Bích Dao không thể chịu được nổi hận và bi thương, liền hẹn Tôn Triều Quân gặp mặt.

Tôn Triều Quân nể tình đồng môn sư huynh muội, cũng muốn nói cho rõ ràng, nên lạnh nhạt nhận lời, nhưng để tránh hiểu lầm, hắn đã thông báo cho Hà Hi một tiếng.

Hà Hi dĩ nhiên tin tưởng hắn, chỉ mỉm cười dặn dò: “Đi sớm về sớm.”

Và vì ai kia ngoan ngoãn như vậy, cô còn hào phóng tặng hắn nụ hôn.

Tôn Triều Quân đi gặp Tô Bích Dao mà lòng lâng lâng, trong đầu chỉ tràn ngập hình bóng ai đó. Đến khi giọng nói ai oán của Tô Bích Dao vang lên, hắn mới liếc mắt ngước lên nhìn.



Tôn Triều Quân tao nhã uống một ngụm trà. Hắn vốn thanh cao nhã nhặn, trước đây không bận lòng tư tình, dù tao nhã tuyệt luân nhưng quá lạnh nhạt, bây giờ vẫn là ngoại hình xuất sắc kia, thế mà vì tình yêu đã có thêm mấy phần hài hoà.

Một Tôn Triều Quân như vậy, dù Tô Bích Dao có tức giận đến mấy, cũng không giữ được trái tim mình loạn nhịp.

Nàng ta nhào đến muốn ôm lấy Tôn Triều Quân, nhưng hắn nhanh chân một bước nhẹ nhàng tránh đi, đáy mắt bây giờ mới liếc qua, không có một chút tình cảm nào:

“Bích Dao, muội biết ta trước nay đều xem muội là đồng môn, ta cũng không có bất cứ hành động nào khiến muội hiểu lầm tình cảm của ta.”

Tô Bích Dao lăng lăng nhìn. Hắn nói đúng, trừ Hà Hi, với bất cứ ai, hắn đều xa cách.

Chỉ có xa cách.

“Hà Hi có điểm gì tốt? Ta thua ả ở điểm nào? Ta đường đường là con gái của chưởng môn Võ Sơn phái, thanh mai trúc mã của huynh.” Tô Bích Dao căm phẫn gào lên. “Nàng ta là ai, chỉ là một người không có thân phận, còn Thiên Sơn là cái thá gì, chẳng phải chỉ là một ngọn núi cheo leo, chứa những con người quái đản hay sao?”

“Tô Bích Dao.” Tôn Triều Quân đã có phần cảnh cáo. “Thiên Sơn nuôi lớn người ta yêu.”

Tô Bích Dao thất thần, không ngờ hắn thẳng thắn phát ngôn như vậy. Lát sau, nàng ta quắc mắt, ánh lên cái nhìn độc ác.

“Ha ha… Tôn Triều Quân, ta bên cạnh huynh bao năm, lại không bằng một dã chủng nơi thâm sơn cùng cốc.”

Hai chữ “dã chủng” khiến Tôn Triều Quân bất chợt lạnh lẽo. Như một cơn gió, hắn đã đến trước mặt Tô Bích Dao, không chút lưu tình bóp cổ nàng ta.

Tô Bích Dao trố mắt lên nhìn, không bao giờ nghĩ được Tôn Triều Quân sẽ làm như vậy.

Nàng ta giẫy giụa, Tôn Triều Quân càng tàn bạo hơn, đến khi cảm nhận từng tơ máu trên mặt như muốn nổ tung, gương mặt nóng rần, hơi thở gần như ngắt quãng của Tô Bích Dao, Tôn Triều Quân mới ghét bỏ đẩy ra.

Trở về từ quỷ môn quan chưa đủ đả kích, Tô Bích Dao đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy Tôn Triều Quân lau tay ghét bỏ.

“Hi Nhi bảo dù có bất luận chuyện gì, là nam nhân thì không được đánh nữ nhân, đặt biệt là đánh vào mặt.” Tôn Triều Quân ghé mắt nhìn sang. “Tô Bích Dao, ngươi đừng cho rằng lớn lên cùng ta thì có quyền phán xét lựa chọn của ta, ta và ngươi không thân nhau đến vậy.”

Hắn xoay người, vạt áo màu trắng thanh nhã khiến mắt Tô Bích Dao đau như bị khoét.

Một nổi hận không kiểm soát được bùng lên, trong đầu Tô Bích Dao bây giờ chỉ tồn tại một suy nghĩ.

“Ta không có được thì ai cũng không có được, Tôn Triều Quân, ta sẽ huỷ hoại Hà Hi, sau đó huynh chỉ có thể ở bên cạnh ta.”