Phượng Mệnh Ta Nhường, Sợ Ngươi Không Nhận Nổi

Chương 6: Thích từ cái nhìn đầu tiên



“Vậy… nàng chính là con gái thất lạc của Huệ Lang hầu?”

Sau một màn chào hỏi có chút cồng kềnh, Tôn Triều Quân vẫn tao nhã ngồi trên xe lăn, Hà Hi thì tuỳ ý ngồi trên bậc thềm bên cạnh, hai người chỉ mới gặp nhau, nhưng không hiểu sao hoà hợp vô cùng.

Cô từ nãy đến giờ vẫn vẽ vòng tròn trên đất, có chút lười biếng trả lời: “Ta cũng không biết nữa, dù sao cha mẹ không còn, muốn nói ta là con ai cũng được.”

Tôn Triều Quân không ngờ được câu trả lời này, hắn có chút không biết đáp thế nào.

“Cái phủ Huệ Lang Hầu bây giờ không có cha cũng chẳng có mẹ ta, chỉ là những người xa lạ, ta ở đâu cũng vậy thôi.”

“Nàng có thể nói với Phụ hoàng, công lao của cha nàng ngày xưa đủ để nàng ở một nơi thoải mái hơn.”

Hà Hi nhìn hắn: “Huynh là Vương gia còn ở nơi lạnh lẽo như vậy, thế vì sao không kháng nghị?”

Tôn Triều Quân mỉm cười: “Ta thấy rất tốt, đây là nơi mà mẫu phi từng ở, ta ở đâu cũng vậy nên cứ chọn nơi này. Tuy có phần cô tịch nhưng không thiếu thốn, nàng đừng hiểu lầm Thái tử và Vĩnh An vương. Còn có hoàng thượng nữa.”

Hà Hi nhún vai: “Thì ta cũng thế thôi, ta chỉ cần tàng hình sống nơi không ai tìm đến, thời cơ tới cũng sẽ rời đi.”

Giọng Hà Hi rất nhẹ, còn tuỳ ý, như mọi thứ đều không quan trọng, không can hệ tới mình. Tôn Triều Quân lặng lẽ nhìn, đáy lòng âm thầm gợn sóng.

“Ta có cái này có thể hỏi huynh không?” Lúc này, Hà Hi mới ngồi thẳng lưng, dùng ánh mắt tò mò nhìn Tôn Triều Quân.

Hắn gật đầu.

“Chân huynh… bị từ khi nào, được chẩn đoán ra sao?”

Mày Tôn Triều Quân cau nhẹ, Hà Hi chỉ nhìn chằm chằm chân hắn, không phát hiện ra một tia lạnh lẽo quét qua đôi mắt luôn ôn nhuận như ngọc.

Giọng hắn sau đó rất nhẹ vang lên: “Lúc loạn đảng âm mưu ám sát hoàng thượng, đánh cùng bọn chúng nên không may bị thương, vết thương có độc không thể lành được. Thái y và các cao nhân khác cũng bảo vô phương cứu chữa.”

Hà Hi nhích tới một chút, chăm chú nhìn, sau đó ngẩng đầu lên: “Ta… ta kiểm tra được không?”

Ánh mắt trong veo tĩnh lặng không một tia nhạo báng, Tôn Triều Quân nhìn xuống, lòng run nhẹ, sau đó khẽ gật đầu.

Nhận được câu trả lời, Hà Hi sờ sờ, gõ gõ một chút lên khớp chân hắn, không có một chút phản ứng nào.

Hà Hi lấy trong người một bộ ngân châm, rút một cây đâm nhẹ vào.

Tôn Triều Quân vẫn không phản ứng.

Hà Hi thất vọng, cô lại đẩy sâu hơn, lúc này ngón tay đang trên thành xe lăn của Tôn Triều Quân bất chợt co lại.

Mắt Hà Hi sáng rực: “Sao? Có cảm giác hả?”

Tôn Triều Quân gật nhẹ đầu: “Tê.”

Hà Hi cất bộ ngân châm vào người, sau đó đứng lên, phủi phủi mấy hạt bụi dính trên bộ y phục trắng xoá.



“Huynh nghỉ ngơi đi, sáng mai ta sẽ qua xem kỹ hơn, ta ở Thiên Sơn có học qua y thuật, nói không chừng có biện pháp chữa được cho huynh.”

Nắm tay trong ống tay áo Tôn Triều Quân cung lại, tim hắn run khẽ, không chút nghi ngờ gật đầu: “Ta chờ nàng.”

“Ngủ ngon nhé.”

Hà Hi xuống như thế nào thì về như thế ấy, thân thủ cô vốn cao cường, loáng thoáng đã không thấy bóng dáng.

Nguyên chủ Thánh nữ cũng là người có võ công, nhưng nàng mềm mại dịu dàng, không mấy khi thể hiện. Hà Hi lại là người đi qua nhiều thế giới, trí nhớ cực tốt, mỗi một nhân vật cô từng hóa thân đều để lại cho cô một ít kinh nghiệm.

Đây chính là lợi ích của việc ràng buộc với hệ thống.

Rục rịch một chút, lúc này trên tán cây nơi Tôn Triều Quân đang ngồi, một bóng dáng phi xuống.

“Vương gia, nàng ta phi lễ với người.”

Tôn Triều Quân từ nãy đến giờ vẫn chưa thu lại ánh mắt: “Nàng ấy không có ý xấu.”

“Vương gia, nàng ta là một nha đầu thất lạc, mấy năm qua cuộc sống không rõ ràng, chỉ sợ…”

“Ta tự có chừng mực.” Tôn Triều Quân chậm rãi cắt ngang.

“Vâng, thưa Vương gia.”

***

Như đã nói, sáng hôm sau, Hà Hi ghé thăm Triều Âm Các. Có điều, lần này cô đến bằng cửa chính.

Đúng như Tôn Triều Quân bảo, nơi này tuy có vắng vẻ, nhưng không thiếu thốn, cũng không thiếu hạ nhân, chỉ là không nhiều người. Có vẻ như Tôn Triều Quân là người đơn giản, mọi thứ sạch sẽ tối giản chứ không cầu kỳ.

Xì, là hàng xóm nhưng đãi ngộ khác nhau quá nhiều.

Do đã được thông báo, Hà Hi cứ thế hiên ngang bước vào không bị ngăn cản. Nắng sớm chiếu vào Triều Âm Các vàng rực cả một góc trời, sương sớm còn đọng lại trên các phiến lá, có chiếc nặng nề nhỏ giọt, trong không khí còn thoáng qua sự tươi mát trong lành khiến người ta có phần khoan khoái.

Tôn Triều Quân vẫn tao nhã như vậy. Hắn của ban ngày càng nổi bật hơn dung mạo thiên tiên, càng có nhiều hơn mấy phần lãnh đạm hờ hững, khiến Hà Hi nhìn đến thất thần.

Hà Hi thích hắn, gọi nôm na là “thích từ cái nhìn đầu tiên”. Bởi vì không trói buộc bởi nhiệm vụ, trái tim và khối ốc của cô càng thêm rõ ràng, chỉ vì tối qua đã đầy ắp một bóng dáng.

Đây là lần đầu tiên, cảm giác quyến luyến nghĩ nhiều về một người đàn ông hiện rõ mồn một, nên Hà Hi chắc chắn, cô đã rung động rồi.

Chí ích, cảm xúc này dù chỉ mới đâm chồi, nhưng cô biết rõ.

Như phát hiện có người bước vào, Tôn Triều Quân nâng mắt nhìn lên. Hà Hi đón nắng, y phục màu trắng như phủ thêm một lớp ánh sáng vàng nhạt, rực rỡ lại không chói loá, nét đẹp tuyệt trần phản ánh vào trong mắt Tôn Triều Quân càng thêm linh động yêu kiều.

Hắn ngẩn người, cảm nhận rõ ràng tim mình run nhẹ. Vốn dĩ, hắn không bao giờ để ý dung mạo một người, nhưng lúc này sự xinh đẹp của Hà Hi đã chếch choáng trong tâm trí hắn.



“Vĩnh An vương, buổi sáng tốt lành.” Hà Hi tươi cười rạng rỡ, từ từ bước đến. Tôn Triều Quân lại vì nụ cười trong trẻo đó ngẩn ngơ ngắm nhìn.

“To gan, ngươi là ai mà lại vô lễ với Vương gia?”

Đến khi nghe tiếng quát của thuộc hạ thân cận, Tôn Triều Quân mới giật mình.

“Hạ Ngân, không được vô lễ.” Tôn Triều Quân lạnh nhạt nhắc nhở một tiếng.

Cô gái tên Hạ Ngân nghe vậy thì cắn môi cúi đầu, cung kính không dám lên tiếng nữa.

“Không sao.” Hà Hi xua tay với hắn, rồi mỉm cười với Hạ Ngân. “Chào cô, ta là Hà Hi quận chúa, hàng xóm bên cạnh.”

Hạ Ngân có chút sững sờ, dù không muốn nhưng vẫn phải hành lễ, chỉ là nàng ta chưa kịp triển khai Hà Hi đã đưa tay ngăn lại.

“Không cần, nói quận chúa nghe cho vui ấy mà, ta từ nhỏ lớn lên ở giang hồ, không ra dáng lắm đâu.”

Sóng mắt Hạ Ngân hơi đổi, mím môi không nói gì. Chỉ biết sau một chút ngỡ ngàng, sự bài xích của nàng ta giảm đi đáng kể.

“Vĩnh An vương.” Lúc này, Hà Hi mới nhìn sang Tôn Triều Quân luôn duy trì bộ dáng ôn nhu bên cạnh. “Như đã hứa, hôm nay ta sẽ xem kỹ một lần nữa, nếu được, ta cố gắng chữa trị cho huynh trước khi ta rời đi.”

Tôn Triều Quân lẳng lặng nhìn, cụm từ “rời đi” bất giác làm hắn không được thoải mái. Thế nhưng hắn với nàng cũng không thân thiết quá, hắn làm sao có thể có ý kiến.

Nghĩ vậy, hắn gật nhẹ đầu, trong lòng không mang nhiều hy vọng.

“Sớm như vậy, nàng đã ăn gì chưa? Ta gọi người chuẩn bị đồ ăn cho nàng.”

Thiết nghĩ bên kia không nghe động tĩnh, chắc chắn thuộc hạ dưới trướng Phụ hoàng đã động tay động chân. Tuy vừa mới kết giao bằng hữu, hắn không thể để nàng thiệt được.

“Ta ăn rồi, cảm ơn huynh. Có điều, có thể vào phòng không, ta cần… cởi giày cho huynh, kiểm tra trực tiếp… cả hai chân luôn ý.” Nói đến gần cuối Hà Hi gãi mũi ngại ngùng.

Thật ra cô là gái ngoan chính hiệu, chưa hẹn hò chính thức với ai. Trước đây hư tình giả ý chỉ là đóng kịch, chẳng có một chút cảm giác nào. Hơn nữa mấy nhiệm vụ máu chó của cô đã bao giờ thượng vị đâu, sau cùng đều vì cảm giác “đau thấu tâm can” mà tên chủ nhân sáng tạo hệ thống muốn ghi lại rồi oanh liệt hy sinh.

Các nguyên chủ trước đây để lại cho cô từng mảng ký ức sau khi hoàn thành nhiệm vụ, duy chỉ có cảm xúc xuất phát từ tình ái, là cô không cảm nhận được chút gì.

Tôn Triều Quân hiểu được ý cô, hắn cũng nhất thời bối rối. Gương mặt lạnh nhạt ngàn năm không đổi có chút sửng sốt, đâu đó đôi phần bẽn lẽn.

Hà Hi cúi đầu, có khi nào mình bạo quá, hắn sợ không nhỉ?

Hạ Ngân lại khác, nàng ta trợn mắt, che chắn trước mặt Tôn Triều Quân: “Cô… cô muốn làm gì vương gia?” Ở đâu mọc ra một nữ nhân dạn dĩ như vậy?

“Không sao.” Lúc này, Tôn Triều Quân mới lên tiếng hoá giải ngượng ngùng. “Nàng ấy muốn kiểm tra chân ta.”

Hạ Ngân hoảng hốt: “Vương gia…” Nàng biết đây là nỗi đau của người, đã bao nhiêu danh y rồi, không ai nói chuyện này khả thi cả.

Kể cả nàng mỗi ngày đều cố gắng học y, cũng chỉ dám mơ mộng đến mục đích sẽ giúp Vương gia giảm bớt đau đớn hành hạ vào những ngày giá lạnh.

“Chúng ta đi thôi.” Tôn Triều Quân không để ý đến Hạ Ngân, hắn nhìn Hà Hi mỉm cười.