Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1020: Ngự thú mà chiến 2



Trong bóng tối của Cung Vạn Thú, từng tấm bia đá sat sát nhau đều rung động, trên tấm bia đá, thạch thú vốn an tĩnh vài trăm năm như là nghe được tiếng gọi. Toàn bộ mở to mắt, thân thể nhúc nhích rũ xuống tro bụi, rời khỏi tấm bia đá, đứng ở phía Nguyệt Dạ, như hổ rình mồi nhìn Lệ Tà!

Đứng ở hàng đầu toàn bộ là thần thú trên cấp 4, bị giam lâu trong bóng tối, từng đôi mắt đều có chút khát máu không thể chờ đợi được.

Một con ma thú?

Tốt lắm, xé nát hắn, máu thịt của hắn có thể mặc cho bọn chúng cắn xé!

Trận thế khổng lồ như thế, ngay cả Nguyệt Dạ cũng hoảng sợ, nàng chưa từng nghĩ chính mình chỉ là một linh hồn đã có năng lực thật lớn như thế, có thể đồng thời gọi về nhiều thú như vậy.

Nhìn hắc khí trong tay chậm rãi khởi động, chẳng lẽ là tác dụng của khối hắc ngọc sao?

Vậy hắc ngọc rốt cục là vật gì?

Không kịp suy nghĩ nhiều, bị nhiều linh thú cùng thần thú như hổ rình mồi mà Lệ Tà vẫn dám cầm kiếm xông lên, không sợ chết sao?

Nguyệt Dạ lạnh mắt nhíu lại, thần thú mang nàng bay lên cao, những linh thú còn lại trong nháy mắt bao phủ Lệ Tà!

Nàng ngừng thở nhìn, trái tim phốc phốc nhảy dựng. Cả bóng tối trong Cung Vạn Thú, trừ tiếng kêu rống của thú thì tiếng tim đập của nàng rõ nhất.

Hắn bị đánh bại như vậy sao?

Lẳng lặng đợi khoảng mười giây đồng hồ, đột nhiên trong Cung Vạn Thú chấn động.

Nguyệt Dạ ngẩn ra, sắc mặt đại biến, đột nhiên hô to một tiếng:"Lui!"

Dưới chân thần thú cũng không chậm trễ, lập tức lui về phía sau hơn mười thước xa, mà ngay lúc đó, giữa vô số linh thú bùng lên một đạo đao phong, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, chấn động đến mức bên dưới từng tòa bia đá đều răng rắc.

Mấy trăm con thạch thú bị đánh bay, ở giữa bỗng nhiên lộ ra một lỗ thủng, sợi tóc bạch kim bay ra, trong sợi tóc xen lẫn vài vết máu, không biết là của linh thú hay là của hắn!

Kiếm trong tay bị một con thần thú hung hăng cắn, Lệ Tà nhướng mày, cổ tay thuận thế chuyển tới chuôi kiếm. Bảo kiếm màu trắng trong nháy mắt cắm thẳng vào miệng thần thú, tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi tuôn ra!

Mà Lệ Tà vù vù vượt qua Thần thú, khiến linh thú bình thường cũng không tới gần được. Hắn phi thân lên, đôi mắt lạnh liệt nhìn chằm chằm Nguyệt Dạ!

Không hổ là ma thú, lực chiến đấu kinh khủng như vậy!

Cho dù đàn thú vây công cũng không làm gì được hắn!

trên mặt Nguyệt Dạ thần sắc thay đổi mấy lần. Lệ Tà tốc độ bay nhanh, đạp thân thể mấy linh thú không sợ chết xông lên giữa không trung, xê dịch vài bước đã đến trước mặt Nguyệt Dạ!

Dưới chân thần thú nổi giận gầm lên một tiếng, trong miệng phun ra hỏa diễm, trong nháy mắt ánh đỏ nửa bầu trời!

Lệ Tà gian nan giơ tay ngăn cản lửa cháy. Ánh lửa mạnh mẽ thiêu đốt, trong mắt của hắn vẫn lạnh liệt tràn ngập sát khí, không giết nàng không từ bỏ!

Nguyệt Dạ muốn nhân cơ hội rời đi, nhưng trong lửa cháy mạnh mẽ đột nhiên một luồng gió vô hình chui ra như móng vuốt bắt được móng vuốt thần thú, thoáng cái đẩy ngã thần thú ra ngoài!

Nguyệt Dạ đứng không vững ngã khỏi lưng thần thú, quay cuồng giữa không trung một chút, dựa vào thân thủ mau lẹ an ổn rơi vào đỉnh một khối bia đá.

Vừa lúc Lệ Tà đi ra khỏi lửa cháy, vũ khí đã mất nhưng vẫn nhằm về phía nàng!

Nàng biết không tránh khỏi động tác mạnh như vậy, dứt khoát nắm chặt tay, hai tay đan xen, lúc hắn chụp tới liền lấy tay cản lại, hòa tan lực đạo thật lớn của hắn!

Cánh tay mơ hồ bị đau, dưới chân tấm bia đá đột nhiên lõm xuống một nửa, may là hồn phách, nếu là linh thể chắc đã bị chặt đứt tay!

Nguyệt Dạ cắn răng một cái, mũi chân nhún xuống nhảy lên phía trước, thân thể trên không trung sắc bén vừa chuyển, một chân hung hăng đá vào mặt Lệ Tà!

Lệ Tà ngửa về phía sau tránh cú đá của nàng, song Nguyệt Dạ biến ảo thân hình nhanh hơn, một bên xoay chuyển tung một chưởng vào eo Lệ Tà!

Hắn nhíu mày, một chưởng này không chứa nhiều nguyên khí, nhưng vẫn rất đau!

Một người yếu như Hoàng Bắc Nguyệt cũng có thể tạo thương tổn cho hắn?

Lệ Tà hoàn toàn bùng nổ tức giận! phụ nữ chết tiệt!

Trên người nguyên khí phong xoay tròn, trong nháy mắt, nguyên khí phong như lưỡi dao sắc bén, đến gần liền bị cắt đứt.

Nguyệt Dạ không dám chống chọi, vội vàng tách ra, nhưng Lệ Tà đâu dễ dàng để nàng vừa chiếm lợi thế đã đi. Hắn duỗi tay ra, móng tay sắc nhọn bắt được chân của nàng, đầu ngón tay đâm sâu vào trong bụng chân, trong nháy mắt cơn đau thấu xương lan khắp toàn thân!

Không thể nào! Nàng là hồn phách không phải thân thể, sao lại đau như da thịt bị xé rách như vậy?

Xoay người lại nhìn, từng móng tay Lệ Tà như đao phong, ánh sáng âm hàn, mơ hồ lộ ra vài phần trắng lạnh!

Năng lực có thể xé rách được cả linh hồn.

Nguyệt Dạ cực kỳ hoảng sợ, hai chân dùng sức đạp hắn, đầu ngón tay một đám ánh chớp lóe lên, bổ về phía tay Lệ Tà, hắn không hề chớp mắt, nhẹ nhàng nâng tay hóa giải, tiện đà với lên lần thứ hai.

Nguy rồi!

Nếu để hắn bắt vào người, thế nào cũng kéo vỡ hết hồn phách!

Nàng lấy hết sức lực muốn chạy trốn, kết quả móng vuốt Lệ Tà đã bắt lên, dùng sức chế trụ thắt lưng của nàng, móng tay hẫm sâu, thân thể cũng thuận thế đi lên, hoàn toàn nắm giữ được nàng!

Nguyệt Dạ vừa vội vừa giận, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, ánh mắt bị hắc khí nồng nặc nhuộm dần, nàng cắn chặt răng, một tay hung hăng chụp ở ngực Lệ Tà!

"Hừ!" Khóe miệng nhếch lên, Lệ Tà khinh thường hừ một tiếng,"Với thực lực của ngươi bây giờ......"

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên bị chụp trúng ngực như vỡ ra, đau nhức không thôi, hắn cúi đầu nhìn, chỗ quần áo kia bị thiêu thành một lỗ thủng lớn, mà da thịt trên ngực mặc dù không bị rách, nhưng đã có vết bỏng, phía trên có đốm lửa cháy màu đen.

Trong con ngươi Nguyệt Dạ lóe sắc lạnh ngoan độc, bàn tay chộp lại muốn tiếp tục bắt xuống móc tim hắn ra!

Nhìn bàn tay nàng mang theo một ít nguyên khí màu đen, Lệ Tà liền buông tay ra, Nguyệt Dạ bay lên đá trúng bụng hắn. Chính mình dựa theo lực đẩy bay ra xa vào bóng đêm phía sau. Mắt thấy sẽ rơi xuống đám bia đá, một con thần thú bay mạnh tới, tiếp được thân thể nàng bay lên cao.

Cử động liên tiếp này có thể nói là hoàn toàn chọc giận con ma thú cường đại Lệ Tà này. Hắn không ngờ Hoàng Bắc Nguyệt chỉ còn lại hồn phách bị phong ấn mà vẫn khó đối phó như vậy.

Hắn đứng trên một tấm bia đá, tia sáng lúc sáng lúc tối chiếu vào đồ đằng trên khuôn mặt, có vẻ quỷ dị thâm trầm.

Giơ tay trái lên, kiếm vừa rồi bị đàn thú cướp đi chậm rãi hình thành ở trong tay, trên thân kiếm lưu loát hiện lên phong mang rét lạnh.

Sắc mặt Nguyệt Dạ ngưng trọng, chính mình đã sa cơ lỡ vận, có thể chống đỡ lâu như vậy đã là một kỳ tích. Dựa vào thủ pháp trời sinh nhanh chóng tàn nhẫn, hơn nữa Lệ Tà cũng không có vũ khí, không lấy nguyên khí đối kháng cùng nàng.

Nếu không, nàng căn bản không có cơ hội đụng vào hắn!

Hung hăng nuốt nước miếng, nhìn Lệ Tà lại cầm bảo kiếm, nàng cũng nắm chặt tay.

Trong Cung Vạn Thú đàn thú hung ác kêu rống, toàn bộ hội tụ đến bên người nàng, đứng ở phía sau cùng đối mặt với kẻ địch.

Lệ Tà lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi chết ở đây thì không ai biết được."

Linh hồn bị đánh tan, biến mất vô tung, ai sẽ phát hiện nàng đây? HA ha ha......

Tay trái chậm rãi giơ kiếm lên, không nâng lên một tấc, trái tim Nguyệt Dạ đập nhanh hơn một chút, trên gương mặt cũng càng ngày càng tái nhợt.

Chết?

Nàng không muốn chết!

Nàng đã chết qua một lần, giờ phút này chỉ là một hồn phách, tại sao còn có người muốn giết nàng?

Nỗi sợ hãi mãnh liệt cùng hận ý đan xen, trong mắt nàng hắc khí càng ngày càng thịnh, càng ngày càng đậm, trên người chậm rãi tràn ra nguyên khí màu đen, một tia thuộc về khí tức cường giả bá đạo toát ra!

Hơi thở tàn ác xa lạ tràn đầy đồng tử.

Hơi thở khát máu, trong chớp mắt khuếch tán ở bóng tối trong Cung Vạn Thú! Đàn thú kêu rống càng kịch liệt hưng phấn.

Lệ Tà nao nao, loại cảm giác này....... Ma tính? Tà khí?

Mặc kệ là cái gì, chỉ cần chém giết nàng ở chỗ này mới có thể!

Lệ Tà không nghĩ gì khác, trên kiếm phong quang hiện lên, đang muốn đánh xuống, đột nhiên trong Cung Vạn Thú chấn động một chút, một lỗ thủng thật lớn bị đánh mở ở phía trên. Ánh sáng chói mắt giống như hàng vạn hàng nghìn lưỡi dao sắc bén thẩm thấu đi vào.

Ở quá lâu trong bóng tối nên Lệ Tà theo bản năng giơ tay lên che trước mắt, động tác này còn chưa hoàn thành liền cảm giác một cỗ nguyên khí phong vô cùng cường đại đánh về phía mmình, trong lòng hắn trầm xuống, không né tránh trúng một kích kia.

Đầu gối mềm nhũn, quỳ một gối xuống mặt đất, bảo kiếm vừa chuyển, mũi kiếm chống đỡ trên mặt đất, bên khóe miệng chậm rãi tràn ra tia máu.

"Lệ Tà đại nhân!" tiếng nói của Ô Sát như sấm chợt vang lên, thân ảnh định bước tới nhưng lại chần chờ một chút, cung kính đứng ở một bên.

Lệ Tà ngẩng đầu nhìn lỗ thủng, bên khóe miệng chậm rãi xuất hiện ý cười khổ sở.