Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1053: Lôi Vương giá lâm 2



Nhưng...hiện tại, nàng không nghĩ như vậy.

Nếu một người chưa từng được ăn đường, sẽ không biết đường vị ngọt, chỉ khi nào hưởng qua hương vị ngọt ngào sẽ bắt đầu tưởng niệm, bắt đầu tham luyến, bắt đầu không quên được...

Cho nên, giờ phút này nàng đã không thể quen một mình tác chiến cô độc.

Sau khi có đồng bạn có thể yên giao sau lưng cho hắn.

Nguyệt Dạ cúi đầu, không nói một lời cầm rễ Cây Bất tử, một đoạn gốc đen nhánh không khác rễ cây bình thường.

Nhưng nàng không phát hiện ra sức mạnh thần kỳ lực lại thông qua nhánh cây, chậm rãi lan tràn trong thân thể nàng.

Nàng đã vô thức nhớ tới vô cùng nhiều chuyện trước đây cùng lúc xuyên qua thế giới này.

Sư phụ dạy, cô độc phát triển, độc hành trong đêm đen, lãnh huyết giết người, cùng với danh hiệu N nhìn lạnh như băng, nhưng lại luôn làm cho người ta cảm giác ấm áp.

Những trí nhớ bất giác tiến vào đầu nàng, từ từ thành hình, giống như chưa từng biến mất.

Bởi vậy lúc xuất hiện cũng không một gợn sóng, tự nhiên không khiến nàng quá kinh ngạc.

Phù...

Đột nhiên, trong rừng cây chung quanh truyền đến từng tiếng hít thở quỷ dị.

Nguyệt Dạ sống lưng thẳng đứng, chậm rãi ngẩng đầu, quét mắt một vòng chung quanh, phát hiện ra rất nhiều ánh mắt chằm chằm nhìn trộm bọn họ.

Một con thần thú suy yếu, một con siêu cấp linh thú trọng thương, còn có một loài người nguyên khí không quá cường đại.

Quả thực là đối tượng đánh cướp tốt nhất!

Trong Rừng rậm Phù Quang hàng năm có những loại thú không có lãnh địa riêng như thổ phỉ loài người, gặp dê béo tự nhiên muốn xẻ thịt.

Từng đôi mắt quỷ dị lóe lên thèm thuồng, thú hạch của thần thú cùng siêu cấp linh thú đối với bọn chúng đều là thánh phẩm tu luyện tốt nhất.

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu, phẫn nộ gào một tiếng, nguyên khí băng mạnh mẽ chấn động, độ ấm chung quanh trong nháy mắt hạ xuống!

Linh thú nhìn tộm cũng lui từng bước.

Nhưng lập tức bọn chúng phát hiện Băng Linh Huyễn Điểu chỉ phô trương thanh thế mà thôi. Nó bị thương nặng như vậy, căn bản không thể chiến đấu!

Bởi vậy, bọn chúng lại chậm rãi kéo tới gần.

Nguyệt Dạ nắm rễ Cây Bất tử đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về nạp giới, trong con ngươi màu lam lạnh lộ ra một tia nguy hiểm.

Thật sự là trong núi không có hổ thì khỉ xưng đại vương, khi nào thì ngay cả những linh thú nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt nàng?

Từ trong thân thể chợt tuôn ra sát khí dày đặc khiến đám linh thú giật mình một cái, bước chân do dự ngừng lại.

Chuyện gì xảy ra?

Vừa rồi cảm giác được chỉ là người bình thường, trên người nguyên khí rất yếu ớt, nhưng hiện tại lực linh hồn cường đại là sao?

Đúng rồi! Có thể mang theo một con thần thú cùng một con siêu cấp linh thú đến sâu trong Rừng rậm Phù Quang, làm sao có thể là người bình thường chứ?

Nếu là một vị cường giả ẩn giấu hơi thở thì bọn họ chắng dám trêu chọc.

Có điều...không chừng cũng chỉ là phô trương thanh thế?

Đám linh thú do dự rối rắm, không ly khai, nhưng cũng không tới gần.

Nguyệt Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, linh thú cũng rất giảo hoạt, nhiều linh thú chung quanh cùng công kích cũng không dễ đối phó.

Cần phải nghĩ cách đuổi bọn chúng đi.

Vạn Thú Vô Cương ở trong phong ấn lẳng lặng tràn ra nguyên khí, trong đầu Nguyệt Dạ chợt lóe, có thể dùng khí tức Vạn Thú Vô Cương bức lui bọn chúng đi.

Chính nghĩ như vậy, đột nhiên trên đỉnh đầu một áp lực bức người đột nhiên xuất hiện, giống như đá tảng ngàn cân trong nháy mắt rơi xuống!

Nguyệt Dạ biến sắc, lập tức lui đến một bên, lực áp bách hình thành một trận gió, cuồng loạn thổi lắc lư cây cối trong rừng rậm.

Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng khiếp sợ.

Chẳng lẽ ngoài Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương còn có một con thần thú càng cường đại hơn?

Nói đại khái tuyệt đối không thể!

Một núi không thể chứa hai cọp, trong giới thần thú cũng phân biệt rất mạnh.

"Ha ha ha... lâu không ra tới, Rừng rậm Phù Quang vẫn như cũ! Chẳng tìm được lối ra".

Tiếng cười to từ trên đỉnh đầu truyền đến, tựa như sấm sét bay qua bầu trời.

Theo âm thanh như tiếng sấm xuất hiện, ánh mặt trời trên đỉnh đầu mấy ngàn năm không chiếu tới nhánh cây rậm rạp đột nhiên bị một lực lượng vô hình phá thành lỗ thủng thật lớn, sau đó, một bóng người xanh ngọc từ trên trời giáng xuống!

Tiếng cười ầm vang, sấm sét tia chớp từ lỗ thủng tràn vào, trong nháy mắt, linh thú tụ tập chung quanh đều xui xẻo bị sấm sét bổ trúng.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, từng mùi thịt cháy khét tràn ngập không khí.

Nguyệt Dạ đứng ở bên người Nến Đỏ, do nàng mở ra kết giới chung quanh mới né được sấm sét tập kích, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh.

Bóng người kia nặng nề rơi trên mặt đất, chấn động đất rung núi chuyển, vẻ mặt râu tua tủa, khuôn mặt chính trực, ánh mắt như điện, bộ dáng hung hãn.

Tiện tay quơ quơ ống tay áo, người nọ vuốt râu tua tủa trên cằm, "A" một tiếng, chậm rãi chuyển ánh mắt khôn khéo tới hướng đám người Nguyệt Dạ.

"Còn có người sống?"

Từ trên không cảm nhận nơi này nguyên khí hội tụ, hắn nghĩ là một đám linh thú vướng bận tụ tập, không muốn bị ảnh hưởng tâm tình cho nên trước khi xuống tẩy sạch bọn chúng.

Không ngờ vẫn còn người sống ở lại.

Thực lực của hắn, không đến mức thụt lùi nhiều như vậy chứ?

"Các ngươi đợi ai?" Người này thân hình cao lớn, cao hơn người bình thường rất nhiều, thân cao chừng hai thước, rắn chắc khôi ngô, đứng ở nơi đó như một tòa tháp sắt.

Nếu không có tiếng động thì có sự uy nghiêm trời sinh khiến kẻ khác sợ hãi.

Nguyệt Dạ sắc mặt lạnh liệt như sương, chậm rãi đi ra khỏi kết giới Nến Đỏ, nói: " Trong Rừng rậm Phù Quang đều có đường đi riêng, không liên quan gì nhau, các hạ ra tay hình như rất bá đạo."

"Ha ha ha..." Người nọ ngửa đầu cười ha hả, cũng không tức giận, chỉ vào nàng nói: "Nha đầu ngươi nói chuyện thú vị, Bổn vương vẫn chưa từng thấy có người dám nói chuyện như vậy với bổn vương!"

Nguyệt Dạ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc qua người cường tráng này, trong lòng chậm rãi tính toán.

Hắn tự xưng vương, thực lực lại cường đại như thế, xem ra lai lịch rất không nhỏ.

Sự xuất hiện của hắn coi như giúp bọn họ quét sạch uy hiếp chung quanh, bởi vậy Nguyệt Dạ cũng không có ấn tượng quá xấu với hắn.

"Chúng ta cùng các hạ nước giếng không phạm nước sông, vì vậy từ biệt ở đây đi." Nàng lạnh lùng nói hết, xoay người nâng Nến Đỏ dậy.

Nhưng người nọ lại vươn cánh tay ra, dễ dàng ngăn trở bọn họ, vuốt chòm râu ha ha cười, nói: "Nha đầu, không vội đi, bổn vương có việc muốn hỏi các ngươi."

Nguyệt Dạ mím môi môi, nói: "Chuyện gì?"

"Các ngươi từ bên ngoài đi vào có gặp một đội ngũ hơn hai mươi người, đều là cao thủ, có mấy cô nương xinh đẹp như ngươi, còn có một con Xích Kim Thánh Hổ, cùng với Chức Mộng Thú?" Người kia thành tâm thành ý hỏi.

Vừa nghe hắn hỏi như vậy, Nến Đỏ lập tức ngẩng đầu, Nguyệt Dạ bất động thần sắc nhéo cánh tay của nàng, ý bảo nàng không nên mở miệng.

"Ngươi nói có đội ngũ Xích Kim Thánh Hổ, chúng ta đã từng gặp, hai ba ngày trước mới tách khỏi bọn họ." Nguyệt Dạ thản nhiên nói.

"A? Vậy Chức Mộng Thú có đó không?" Người nọ lập tức hỏi.

Nguyệt Dạ nói: "Có Chức Mộng Thú, nhưng bọn hắn không cho chúng ta tới gần, được rồi, trong đội ngũ còn có dạng người kỳ quái, trên đầu sừng trâu dài ta chưa bao giờ thấy, bởi vậy rất có ấn tượng."

"Vậy tuyệt đối đúng rồi!" Người nọ cười ha ha vỗ tay một cái, tựa hồ rất hưng phấn: "Nha đầu, mang ta đi tìm bọn hắn!"

"Chúng ta không tiện đường." Nguyệt Dạ lạnh lùng nói, trong lòng đã dần dần đoán được thân phận người này,"Huống hồ chúng ta không biết ngươi là ai, trong Rừng rậm Phù Quang chỗ nào cũng hung hiểm, ta là lính đánh thuê sống trên đầu thương mũi đao, không dám khinh thường."

"Này! Bổn Vương đường đường là Lôi Vương của Tư U Cảnh, chẳng lẽ còn có thể hại một người tiểu nha đầu ngươi sao?" Người nọ to tiếng nói.

Lôi Vương của Tư U Cảnh!

Vẻ mặt Nến Đỏ đã khiếp sợ thừ ra, Nguyệt Dạ trong lòng cũng dời sông lấp biển.

Thế mà Lôi Vương tự mình đến. Hắn vừa xuất hiện đã bày ra thực lực, thật sự quá mức khủng bố.

Đối phó người như vậy, không ra ám chiêu không được!

Nguyệt Dạ vô sỉ nghĩ, nét mặt lại lạnh nhạt: "Ta chưa bao giờ nghe nói tới Tư U Cảnh, mời các hạ báo tên đi."

"Tên?" Người nọ gãi gãi đầu, trừng lớn cặp mắt như chuông đồng: "Màn mở đầu này ta đã sớm quên, bổn vương gọi Lôi Nộ, ha ha, nha đầu, ngươi cũng nên báo tên của ngươi đi!"

"Tại hạ Hí Thiên." Nguyệt Dạ thuận miệng nói.

Nghe nàng báo ra tên này, trong con ngươi lãnh đạm màu ngọc bích của Băng Linh Huyễn Điểu liền hiện đầy vẻ phức tạp rung động, có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn nàng.

Hí Thiên...... Cái tên bị bụi phủ trong trí nhớ lại một lần từ miệng nàng nói ra.