Lực lượng sau khi vượt qua Cửu Tinh thì sẽ tiến vào bốn cấp bậc trong truyền thuyết là Thiên Địa Huyền Hoàng.
Tuy nhiên cánh cửa Cửu Tinh đó cũng không phải cứ muốn là đột phá được. Một người có thể sẽ bị kẹt ở Cửu Tinh đến mấy trăm năm, dù thế nào cũng không thể phá được tầng bích chướng nhìn như mỏng manh ngăn cách với Hoàng cấp đó.
Cả trăm ngàn năm qua cao nhất cũng chỉ nghe nói tới Huyền cấp Triệu hoán sư, mà Thái tử Chiến Dã của Nam Dực quốc chính là thiên tài được hy vọng có thể đột phá cánh cửa Cửu Tinh trong truyền thuyết kia nhất.
Còn Thiên cấp thì thật sự chưa có ai từng nghe thấy a! Lão yêu quái này chẳng lẽ đang khoác lác với nàng sao?
” Người lợi hại như thế tại sao lại chết?”
Nghe được Hoàng Bắc Nguyệt hỏi như vậy, Yểm cười khằng khặc quái dị. Tiếng cười kia làm nàng nổi hết cả da gà.
” Hắn vì phong ấn ta nên mới chết.”
” Ngươi?” Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: ” Xem ra ngươi ở trong phong ấn quá lâu rồi, thực lực cũng suy giảm không ít a.”
Lúc mới nhìn thấy Yểm trong Hắc Thủy Cấm Lao, khí tức trên thân thể hắn chỉ ngang ngửa với Băng Linh Huyễn Điểu mà thôi. Chỉ là trong lúc hắn cuồng tiếu, nàng cư nhiên lại cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng cường đại.
Nhưng dù cường đại thì nhiêu đó so với Thiên cấp Triệu hoán sư cũng giống như đom đóm so với ánh trăng rằm vậy. Hắn lại còn dám khoác lác rằng vị đại nhân vật một trận chiến giết chết 300 vị Thiên cấp Triệu hoán sư lại vì phong ấn hắn mà chết. Hừ, có quỷ mới tin.
” Hừ! Nếu không phải là mụ đàn bà Tuyết di nương kia mỗi ngày đều hạ độc ngươi, ta làm sao có khả năng yếu như vậy!” Nói đến đây, Yểm bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.
Hoàng Bắc Nguyệt cười đến thiếu điều chết đi sống lại. Tuyết di nương kia đánh bậy đánh bạ ai dè lại giúp nàng một chuyện tốt.
” Bất quá bây giờ ngươi cũng đừng nghĩ có thể từ trong phong ấn đi ra. Ta rất không thích tác phong của lão quái vật nhà ngươi!”
Yểm bực bội nói: ” Chúng ta có thể làm giao dịch mà, ngươi giúp ta giải trừ phong ấn, ta giúp đỡ ngươi trở thành một tên siêu cấp Luyện dược sư, thế nào?”
Siêu cấp Luyện dược sư?
Điều kiện này rất mê người nha. Luyện dược sư ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục quả thật là thần nhân người người ngưỡng mộ a!
Nhưng mà…….
” Lão quái vật, ngươi cho rằng ta mua nhiều dược liệu như vậy chỉ để ngắm hay sao?”
” Ngươi biết không? Cô nãi nãi từ nhỏ đến lớn đều mang danh siêu cấp thiên tài mà sống đấy! Dù cho việc chế thuốc ở thời đại này có chút khác biệt, bất quá đối với ta mà nói cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Nàng quả thật ngứa tay muốn thử một phen nên mới mua chút dược liệu cấp thấp này về thí nghiệm. Vừa mới bắt đầu cũng không thể lấy cực phẩm tài liệu mà thử được.
Yểm tức giận tới mức hô hấp dồn dập, cái mũi cũng muốn lệch qua một bên rồi.
Nữ nhân này sao có thể biến thái như vậy được chứ. Chức nghiệp thần thánh trên đại lục vào miệng nàng cư nhiên biến thành rau cải trắng ngoài chợ, nàng cho rằng việc luyện dược dễ như cắt rau gọt dưa hay sao?
” Ngươi, ngươi rốt cục muốn cái gì mới chịu giúp ta?” Yểm ăn nói khép nép, ài, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
Phong ấn thuật kia quá mạnh mẽ, 49 trụ đồng cấm chế dày đặc kia vẫn liên tục không ngừng nghỉ hút nguyên khí trên người Hoàng Bắc Nguyệt để tự gia cố. Cứ như vậy hắn sẽ bị giam cầm trong Hắc Thủy Cấm Lao cả đời mất!
Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra hắc ngọc để dưới ánh trăng ngắm nghía, khóe môi xinh đẹp hơi nhếch lên.
” Ta muốn công pháp của Vạn Thú Vô Cương. Ngươi cho ta biết làm sao mới có thể đi vào không gian bên trong, ta liền cân nhắc việc giúp ngươi, thế nào?”
” Chuyện này làm sao ta biết được cơ chứ?” Yểm quả thật muốn bạo phát a. Hắn cùng người kia là cừu nhân a, có ai ngu ngốc đến mức đem công pháp của mình nói cho cừu nhân biết hay không?
” Thật ngại quá, nếu ngươi không có phương pháp xử lý thì cút ngay đi. Hừ, đợi thân thể ta tốt lên một chút, năng lực hấp thu nguyên khí cũng sẽ càng ngày càng mạnh hơn. Tới lúc đó xem ta nhốt chết lão quái vật nhà ngươi như thế nào.”