“Tây Nhung quốc đã phái rất nhiều người đến bắt lão, lão chạy đến bên vách núi tưởng rằng đã phải chết chắc rồi, hôm đó là một đêm trăng sáng, đột nhiên ngay lúc ấy, mọi ánh sáng trên trời đều biến mất, sau đó từng ngọn lửa bùng lên trong không trung, rồi một người giống như thiên tiên kia xuất hiện! Trên lưng người đó có đôi cánh hỏa diễm, chiến đao đen tuyền vừa vung lên, người của Tây Nhung quốc lập tức chết sạch không còn một mống!”
“Người đó đã cứu ta, lấy sức một người đánh bại một đội quân của Tây Nhung quốc, những đứa trẻ bị biến thành quái vật, cũng nhờ giải dược của người đó luyện chế mà khôi phục, ngài mang theo bộ lạc chúng tôi đi vào Phù Quang rừng rậm đầy rẫy nguy hiểm này, dọc đường đi quét sạch chướng ngại, đưa chúng tôi đến nơi sơn cốc yên bình này định cư, dạy chúng tôi sử dụng Tước Ti thảo né tránh phù quang, truyền thụ cho chúng tôi thuật pháp tinh thần cùng kiếm quyết, biến nơi đây thành quê hương mới của bộ lạc Hách Na Lạp chúng tôi.
”
Hoàng Bắc Nguyệt nghe một cách nhập thần, thì ra là một câu chuyện xưa như vậy, người của tộc Hách Na Lạp mang ơn người kia, cho nên tôn xưng y là vua.
“Vây danh xưng Già Dạ Chi Vương…”
Tộc trưởng Hách Na Lạp nói: “Nói đến thì cũng rất kỳ lạ, mỗi khi ngài khai chiến, đều có một luồng khí đen từ người tuôn ra, che mây lấp trăng, cho nên, chúng tôi tôn xưng ngài là ‘Già Dạ Chi Vương’!”
“Khí đen tuôn trào?”
Tim Hoàng Bắc Nguyệt đập mạnh một cái, nghĩ đến Vạn Thú Vô Cương của mình, mỗi lần sử dụng cũng có khí đen quỷ dị, chẳng lẽ, hai chuyện này có liên quan gì đến nhau sao? Vừa đi vừa nói, chẳng mấy chốc đã đến nhà của tộc trưởng, tộc trưởng đẩy cửa ra, mang nàng đến một căn phòng trông như từ đường, ánh đuốc chiếu sáng mọi thứ trong từ đường, bày biện rất đơn giản, trên một cái bàn ở chính giữa, đặt một tấm bài vị, phía trên không có bất cứ chữ nào, là một tấm bài vị không tên.
Tộc trưởng Hách Na Lạp cầm lấy một hạt châu từ trên bàn, sau đó lặng lẽ niệm mấy câu, hạt châu đó liền tỏa ra ánh đỏ chói mắt, ở trong ánh sáng đó, một bức họa trên vách tường không biết từ đâu hiện ra trong tầm mắt nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy người trong bức họa đó thì giật mình một cái, không khỏi tiến lên phía trước vài bước, muốn nhìn cho thật kỹ.
Mái tóc đỏ như lửa không khác nàng là bao, chiến đao màu đen trong tay y tỏa ra ánh sáng đỏ rực, hai mắt Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi nhấp nháy, trong lòng dâng lên cảm giác lạ thường.
Chiến đao màu đen đó, khi mà Linh Tôn đột nhiên biến thành một người khác giống, trong tay nắm chiến đao y hệt cái này! Thiếu niên trong bức họa rất trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, thần thái ung dung, kiêu ngạo tự tin, giống như hào quang toàn thế gian đều vây quanh y, đây tuyệt đối là một người có tài năng tuyệt thế! Nhưng vì sao trẻ tuổi như thế, đã được lập bài vị ở đây? “Yểm?”
Trong lòng nàng khẽ lên tiếng gọi Yểm, cũng mang theo một tia run rẩy.
Yểm trong thân thể, không có hồi đáp, vô thanh vô tức, thanh âm của nàng âm vang dội lại, dưới đáy lòng là một hồi trống rỗng.
“Yểm?”
Nàng thử gọi thêm một tiếng, cũng không có bất cứ lời đáp nào.
Tên Yểm này không biết đang làm gì nữa? “Khi lão phu lần đầu tiên nhìn thấy ngài, ngài sử dụng phù chú, hệt như Già Dạ Chi Vương lúc đó, lão phu đã hoài nghi, ngài và người nhất định là quan hệ, giờ đây, đã có thể xác định rồi, ngài đích xác là do người phái tới.
”
Tộc trưởng Hách Na Lạp kích động nói.
Hoàng Bắc Nguyệt lại không có bao nhiêu cảm giác, chỉ nhìn chằm chằm vào người trong bức họa, tâm tình có hơi rối rắm mà thôi.
Thế nhưng, bất luận thế nào, tâm tình của nàng vẫn hờ hững thản nhiên, trong lòng, cũng dần dần bình tĩnh lại, đứng nơi không gian yên tĩnh này, rất khó bị lay động.