Ánh mắt nàng từ trên lôi đài quét từng khuôn mặt của các cao thủ, những người bị nàng nhìn đến đều rất không cốt khí lui lại vài bước, chỉ biết thủ đoạn nữ nhân này quá độc ác, bại bởi nàng không nói, nhưng còn bị nàng nhục nhã, hỏi còn thể diện gì? "Hồng Liên, dừng lại đi.
"
Mạnh Kỳ Thiên lạnh lùng nói một câu, xem như lời khuyên, nhưng tất cả mọi người đều nghe được, giọng nói của hắn, chẳng qua chỉ là một câu nhắc nhở mà thôi.
Mạnh Kỳ Thiên làm sao có thể khuyên được Hồng Liên? Trừ khi Mặc Liên nói một câu, nếu không căn bản Hồng Liên sẽ không nghe! Thương Hà viện trưởng cùng mấy vị giám khảo nhìn nhau một cái, cuối cùng liền nói: "Hồng Liên các hạ, lần này cùng chung đối phó với Tu La thành, cần rất nhiều cao thủ, mong các hạ hạ thủ lưu tình.
"
Hồng Liên quay đầu cười hì hì nói: "Thương Hà viện trưởng nói cũng có lý, nếu ta đánh bại tất cả cao thủ, còn ai có thể đi Tu La thành đây?" Tuy nhiên.
"
Vừa nói nàng vừa quay đầu, mang theo vài phần cười nhạo: "Những cao thủ này ngay cả ta cũng không thể đánh bại, vậy đi Tu La thành được cái ích lợi gì?" Lời nói này vô cùng có ý tứ kích động, vừa nói ra, lập tức các dong binh đoàn xì xào bàn tán.
Mặc dù Hồng Liên kiêu ngạo cuồng vọng, nhưng lời này nàng nói cũng có lý! Ngay cả Hồng Liên cũng đánh không lại, thế thì đi Tu La Thành chả phải chịu chết sao? "Hồng Liên, ngươi cố ý muốn làm hư chuyện của chúng ta sao?"Ngữ khí của Mạnh Kỳ Thiên rốt cuộc có chút nghiêm túc, nếu hù dọa cho những cao thủ này chạy hết, thì kế hoạch để bọn họ vào Tu La thành cũng sẽ thất bại.
Hồng Liên hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý chút nào, nói: "Bọn họ không đi, tự chúng ta có thể đi!" "Chúng ta không biết gì về Tu La Thành, đó chính là lý do mới cùng hợp tác cùng bọn họ, ngươi đừng làm chuyện gì xấu, đi thôi, nếu kế hoạch lần này thất bại, khi trở về, nhất định thánh quân sẽ không tha cho ngươi!" Mạnh Kỳ Thiên mang thánh quân ra, rốt cuộc làm Hồng Liên có chút e ngại.
"Được rồi!" Hồng Liên thu hổi vũ khí, từ trên lôi đài đi xuống, có chút nhàm chán ngồi trên ghế, quay đầu đi, lại thấy người đeo mặt nạ quỷ dị cách đó không xa, mới vừa rồi vẫn muốn khiêu chiến nàng, nhưng nghe nói nàng tỉ thí trong mấy hôm trước, lại bị một cao thủ thất tinh mới ra đời đả thương, liền mất hứng thú đi khiêu chiến.
Nàng luôn luôn thích cường giả, trước cho rằng người đeo mặt nạ quỷ này rất mạnh, nhưng ngay cả triệu hoán sư thất tinh còn đánh không lại, thật không khỏi làm cho người ta thất vọng.
Hoàng Bắc Nguyệt cảm nhận được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng thản nhiên, khóe miệng Hồng Liên có chút nhếch lên, hừ lạnh một tiếng, đối với kẻ yếu, nàng chẳng bao giờ có hứng thú.
"Nguyệt Dạ kia, sao lại yếu như vậy?" Hồng Liên vẫn thất vọng.
Mạnh Kỳ Thiên cười: "Ta lại không cảm thấy nàng yếu, mới vừa rồi còn muốn để ngươi thử nàng, sao ngươi lại không khiêu chiến với nàng vậy?" "Nàng?" Hồng Liên khinh thường nói: "Nàng mới bại bởi một nha đầu thất tinh, ta khiêu chiến nàng, thắng cũng không có gì tốt đẹp!" (Liên: Kiêu thấy ghét >.
<) "Thắng thua không sao cả, chẳng qua ta muốn nhìn thực lực của nàng một chút.
"
Mạnh Kỳ Thiên cười nói: "Tuy nhiên hiện tại bỏ qua đi, sau này vẫn có cơ hội.
"
Hồng Liên cũng rất miễn cưỡng, ngày hôm qua biết người mặt quỷ kia thua như thế nào, nàng mất hết hứng thú, thật không có ý nghĩa gì hết, hi vọng lần sau tốt xấu gì cũng có chút lạc thú! Bên kia khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt khẽ cong lên, nợ nụ cười có chút thâm ý.