Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 582: Huyền xà âm hậu (10)



Nhưng tại sao lúc ấy Linh Tôn lại không nhỏ máu nhận chủ? Hắn một lòng một dạ muốn giúp nàng tìm ra bí mật của Vạn Thú Vô Cương sao?

Vậy thì thời điểm nàng nhỏ máu nhận chủ thành công, Linh Tôn lộ ra nụ cười đầy thâm ý là có nghĩa gì đây? Những vấn đề này quấy nhiễu trong lòng nàng rất lâu, không có lời giải, bây giờ giống như bắt được một chút xíu mấu chốt, có phải là cần máu đặc biệt mới có thể cùng Vạn Thú Vô Cương nhỏ máu nhận chủ hay không? Máu người có rất nhiều loại hình, mặc dù khái niệm về các loại máu ở thời đại này còn vô cùng mơ hồ, nhưng huyết dịch giữa người và người bất đồng, nàng tin cũng sẽ có người phát hiện, năm đó người kia là thiên tài kinh tài tuyệt diễm như thế, nhất định cũng sẽ phát hiện điểm này, cho nên thời điểm hắn sáng lập ra Vạn Thú Vô Cương, có phải cũng lợi dụng khái niệm này hay không đây? Nàng phỏng đoán có lẽ có chút kỳ diệu như vậy, nhưng cuối cùng chỉ là một chút xíu đột phá, Hoàng Bắc Nguyệt không khó khăn cũng có thể suy ra tại sao Linh Tôn chọn trúng nàng.

“Không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể nhỏ máu nhận chủ, cho nên nếu Vạn Thú Vô Cương bị người khác đoạt mất cũng chẳng được ích gì.



Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói, băng bó kỹ miệng vết thương trên người hắn, hai người uống một ít nước, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.

Vừa mới đỡ Phong Liên Dực đứng lên thì từng tiếng hô tê tâm liệt phế liền vang lên! Chín con mãng xà tức giận gào thét, xen lẫn thanh âm điên cuồng của Huyền Xà Âm Hậu, ngay sau đó, toàn bộ Tu La thành đều giống như bị lay động, không biết bị thứ gì đụng phải, thanh âm nặng nề kia đã đuổi tới hướng bọn họ! Phong Liên Dực có chút khổ sở cười: “ Có phải bà ấy rất kinh khủng hay không? ”

Hoàng Bắc Nguyệt cực kỳ muốn gật đầu đồng ý, nhưng ngay sau đó lại nghĩ, nữ nhân nổi điên này chính là mẫu thân của Phong Liên Dực, coi như mình là vãn bối, thế nào đi nữa cũng không thể không tôn trọng nàng, liền nói: “Ân nghĩa sinh ra nặng như núi, có kinh khủng hơn nữa thì ta cũng cảm tạ bà ấy sinh chàng ra đời.



“Nguyệt? ”

Ánh mắt của Phong Liên Dực hơi chớp động, tựa hồ không thể tin có thể nghe được những lời như vậy từ trong miệng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt sờ một lỗ mũi, nói: “ Bây giờ chạy trốn quan trọng hơn, đi thôi! ”

Bước chân đuổi theo phía sau của Huyền xà Âm Hậu ngày càng lớn, động tĩnh khổng lồ giống như muốn đem cả tòa Tu La thành phá hủy! Mà động tĩnh lớn như vậy khiến mọi nơi trong Tu La thành cũng vang lên tiếng các loại thú bị đánh thức khỏi mộng đẹp đang vô cùng tức giận! Vốn yên tĩnh giống như một tòa thành tử vong, giờ lại giống như có vô số ác quỷ từ địa ngục bò lên! Từng tiếng gào thét gầm rú thê lương kia làm cho sống lưng người khác tê dại, Hoàng Bắc Nguyệt hỏi: “Đó là thứ gì? ”

“Ma thú bảo vệ trong Tu La thành, cùng với sự thức tỉnh của mười hai Ma thần!”

Phong Liên Dực trầm giọng giải thích, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nếu như mười hai Ma thần cũng thức tỉnh, chuyện này náo động lớn rồi! Hắn cũng không hiểu tại sao Âm Hậu lại tức giận như vậy, nhất định phải đưa Hoàng Bắc Nguyệt vào chỗ chết? “Ma thú? ”

Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thì thầm, từ trước đến giờ, nàng mỡi gặp qua linh thú, thần thú, nhưng chưa từng thấy qua ma thú, Yểm bị phong ấn trong thân thể nàng chính là ma thú, nhưng nàng vẫn chưa từng chân chính thấy qua.

Ma thú cùng thần thú đều cường đại giống nhau, hơn nữa ma thú sau khi tiến hóa thực lực vô cùng kinh khủng, ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng rất thưa thớt, so với thần thú còn ít hơn, trong Phù Quang rừng rậm dù sao cũng có một ít thần thú, năm năm tu luyện nàng cũng thường xuyên gặp, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua ma thú!