Ở trong rừng mà muốn tìm được Mặc Liên thật sự rất dễ, nơi nào mà chim bay đi trốn, động vật không dám lại gần, có âm khí dày đặc thì phần lớn là Mặc Liên ở nơi đó.
Đúng như dự đoán, từ một nơi thấy rất nhiều chim tán loạn bay đi trốn, Hoàng Bắc Nguyệt liền đi vào, thấy Mặc Liên đang quay lưng lại phía nàng, tay cầm một con chim nhỏ đang gắng sức vỗ cánh, trông nó có vẻ như vô cùng sợ hãi.
“Mặc!” Hoàng Bắc Nguyệt gọi một tiếng, không phải là người này sẽ đói đến mức muốn bắt con chim nhỏ kia ăn đấy chứ?!
Mặc Liên ngạc nhiên ngẩng, đầu có phần khó tin nhìn theo hướng phát ra âm thanh kia, sửng sốt đứng im.
“Nó sắp chết, mau buông nó ra.” Hoàng Bắc Nguyệt nói xong liền tiến lên phía trước.
Mặc Liên từ từ thả tay ra, chim nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn sợ hãi giãy giụa muốn vỗ cánh bay đi, nàng tới gần nhìn, mới phát hiện cánh của con chim này đã bị gãy.
Mặc Liên vô tội nói: “Không phải ta.”
“Ta biết không phải ngươi.” Vết thương trên cánh của chim nhỏ là do cung tên gây ra, không phải do bị bẻ gãy. “Ngươi định cứu nó?!”
“Không.” Mặc Liên như giận dỗi buông tay ra, chim nhỏ thoáng cái liền rơi trên mặt đất đầy lá khô.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một cái, khom lưng xuống đem chim nhỏ nhặt lên, sát khí trên người Mặc Liên rất nồng đậm, giống như diêm vương đầu thai vậy, lạnh như băng, những động vật này rất quý cái mạng sống, thấy hắn đương nhiên sẽ sợ hãi.
Hắn vốn là có ý tốt, muốn cứu con chim nhỏ bị người ta bắn gãy cánh kia nhưng nó và đồng loại của nó lại sợ hãi trốn đi, lòng tốt bị từ chối, đương nhiên Mặc Liên sẽ không vui.
“Ngươi nhẹ nhàng một chút, từ từ nó sẽ hết sợ hãi.” Hoàng Bắc Nguyệt từ không gian linh thú gọi Chi Chi ra, đưa chim nhỏ cho nó.
Chi Chi hướng về phía chim nhỏ “chi nha” vài tiếng, chim nhỏ ban đầu còn sợ, nghe nó nói xong liền “chiếp chiếp” đáp lại, sau đó một chim một thú liền “chi chi chiếp chiếp” một phen, tiếp đến Chi Chi từ trong túi nhỏ của nó lấy ra một cây kim nhỏ dài, làm cho chim nhỏ sợ hãi xuýt nữa thì bất tỉnh.
Hoàng Bắc Nguyệt nói: ” Ngươi lấy thuốc bôi cho nó, rồi băng bó lại là được, không cho phép ngươi khâu miệng vết thương.”
Chi Chi rất thất vọng đem kim khâu cất lại vào trong túi nhỏ, rồi lôi ra một đống chai lọ, giúp chim nhỏ rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc, rồi dùng miếng gạc nhỏ khéo léo băng bó lại rồi kết thành hình cái nơ bướm, buộc ở trên cổ.
Hoàng Bắc Nguyệt giơ ngón tay cái lên với nó, rồi nói: “Ngươi nói với nó, Mặc Liên không muốn làm hại nó.”
Chi Chi quay lại “chi chi nha nha” nói liền một mạch, lúc thì chỉ chỉ vào Mặc Liên, lúc lại gật đầu đắc ý. chim nhỏ lắng nghe một hồi lâu, hình như đã hiểu, nhưng khi nhìn về phía thanh niên nhợt nhạt kì dị kia vẫn còn một chút sợ sệt.
Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ vai Mặc Liên, cười nói: “Động vật có tâm tư rất đơn giản, nó biết là ngươi muốn giúp nó, nhưng là động vật vẫn không dám tới gần con người.”
“Con người?” Mặc Liên lắc đầu: “Không phải.”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, suy nghĩ một lúc mới hiểu đc ý của Mặc Liên là nói hắn không phải con người?!
“Không phải con người thì là cái gì?” người này không phải đơn giản tới mức không biết mình là con người chứ?!
“Mãnh thú!” Mặc Liên nghiêm túc nói.
Tươi cười trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt đông cứng lại, không vui hỏi: “Ai nói vậy?”
“Thánh quân.”
“Ta thấy chính hắn mới là loài cầm thú!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói ” Lời nói của loại người như vậy ngươi không cần tin tưởng.”