Còn chưa kịp nói hết câu, quái vật được gọi là ‘Minh’ này đột nhiên phun ra hắc khí, khiến nó bay về phía mặt của Phong Nhã Ngọc! Mắt Phong Liên Dực trở nên nghiêm túc, thấy hắn giống như bùn nhuyễn, từ từ ngã xuống.
“Nhã Ngọc!” Phong Liên Dực tiến lên một bước, nhanh tay đỡ lấy cơ thể của Phong Nhã Ngọc, ánh mắt màu tím tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn hiện lên một tia quan tâm rất nhỏ.
“Bệ hạ yên tâm, hắn sẽ không chết.” Minh chậm rãi nói, thanh âm có một chút ngạo mạn, cuối cùng lại bổ sung một câu “Nhưng chỉ là tạm thời mà thôi.”
Phong Liên Dực híp mắt lại, trong nháy mắt con ngươi màu tím loé lên một tia âm độc, nói “Ngươi muốn làm gì? Minh, không có mệnh lệnh của Tu La vương, ngươi không được rời khỏi Tu La thành nửa bước!”
“Đương nhiên thuộc hạ biết.” thân thể của Minh thật dài cuốn quanh trên một cây cột trong phòng, đối với hắn mà nói cây cột này quá nhỏ, có chút không thích hợp, nhưng hắn vẫn như cũ quỷ khí dày đặc, oai phong lẫm liệt.
“Thế nhưng, hiện tại bệ hạ vẫn chưa đăng cơ, không thể coi là Tu La vương, không có Vương, mệnh lệnh sẽ không tồn tại.” Minh xoay quanh một vòng, quay đầu lại đây, nhìn Phong Liên Dực mím môi, thở dài: “Bệ hạ, cần nhanh chóng trở về, ngày đăng cơ đã đến gần.”
“Ta nói nhiều lần rồi, ta sẽ không trở về, cũng sẽ không đăng cơ.” Phong Liên Dực lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cho dù đối mặt với từng người trong Tu La thành và trừng phạt ma thú, hắn cũng không có một chút biểu cảm dư thừa nào.
Dung mạo yêu nghiệt khuynh thành, nhưng lại lạnh lùng như băng!
Phong Liên Dực nâng Phong Nhã Ngọc dậy, để hắn ngồi trên ghế, dựa lưng vào phía sau, dò xét mạch đập của hắn một chút, sau khi xác định tất cả mọi thứ đều bình thường, mới hơi yên tâm một chút.
Minh vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhìn toàn bộ hành động của hắn, đối với một con người lại quan tâm lo lắng như vậy, một chút cũng không giống người của Tu La thành!
Đoạn tình tuyệt ái, chính là quy tắc không thể thay đổi của Tu La thành!
Nhưng Vương của bọn họ, thật sự một chút cũng không giống huyết thống thuần khiết của Tu La thành, hắn như tất cả người bình thường, không chỉ có dung mạo tuyệt sắc, mà còn cả loại tình cảm phức tạp.
Chẳng lẽ ở thế giới bên ngoài quá lâu, dòng máu Tu La trên người hắn sẽ bị áp chế lại sao?
Minh có chút không vừa lòng ‘hự’ một tiếng, hắc khí phun ra, cho nên không thể nhìn rõ ánh mắt và biểu cảm trên mặt ma thú, nhưng nếu có thể nhìn thấy, chắc chắn hắn đang cực kì không hài lòng!
“Vương trời sinh đã có vận mệnh, không định thực hiện sao?” Minh hỏi.
Phong Liên Dực cũng không ngẩng đầu lên, bỏ qua ý của hắn nói: “Vận mệnh trời sinh? Trời sinh ra ta để làm những việc mà ta thích, người khác đừng hòng can thiệp!”
“Vương có thể khiến cho Âm Hậu đau lòng, nhưng mọi người trong Tu La thành người cũng không để ý sao?” Minh nghiêm nghị nói, hắn là ma thú trừng phạt của Tu La thành, nhiều thế hệ trôi qua đều sinh sống ở đây, tuổi đã không thể đếm được, hắn ở trong thành có địa vị rất cao, Vương của các đời đều vô cùng tôn trọng hắn.
Hắn, có quyền quyết định tất cả những hình phạt trong Tu La thành, cho dù Vương tộc phạm sai lầm, hắn cũng có tư cách trừng trị!
“Ta đã nói rồi, ta chỉ làm việc ta thích, người khác đừng hòng can thiệp!” ánh mắt Phong Liên Dực chợt lạnh, trên người dần dần tản ra từng đợt sát khí lạnh lẽo.
Minh ngẩng đầu lên, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Nếu Vương đã nói như vậy, thế thì, thuộc hạ chỉ còn cách....... Đắc tội!”
“Ngươi?” Phong Liên Dực thản nhiên cười nói, giọng điệu lạnh lùng thờ ơ, kèm theo một chút ngạo mạn không thích hợp với vẻ bình thường của hắn.