Nghe được là do người của Tu La thành làm, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không bất ngờ, có thể khiến Cát Khắc bị thương thành như vậy, không phải Quang Diệu điện thì cũng là người của Tu La thành, trừ bỏ như vậy cũng không ai có khả năng.
Cát Khắc liếc A Tát Lôi một cái, rồi gật gật đầu, nói: “Rất mạnh.”
“Ta hiểu.” Ý của Hoàng Bắc Nguyệt bảo hắn không cần nói nhiều, giúp hắn chăm sóc thật tốt miệng vết thương, thuốc của nàng tuy tốt, nhưng không thể diệt trừ độc tố màu tím này, chỉ có thể tạm thời áp chế độc tính lan tràn, muốn có thuốc giải độc còn cần suy nghĩ biện pháp.
Xử lý xong vết thương của Cát Khắc, Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, vết thương trên bụng đột nhiên đau dữ dội, nàng cong người một chút, nhăn mày lại.
“Vương, người không sao chứ?” A Tát Lôi lập tức hỏi.
Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, mang theo bọn họ đi ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng nói: “Người đả thương Cát Khắc là ai, độc này, cần tìm cách giải từ kẻ hạ độc.”
“Điều này” A Tát Lôi có chút do dự.
“Mau nói! Ngươi muốn nhìn thấy Cát Khắc vì trúng độc mà chết sao?” Giọng nói của Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng, ngày trước nàng mang bọn họ ra ngoài, bây giờ làm sao có thể nhìn thấy họ bị thương mà trơ mắt mặc kệ được.
A Tát Lôi mặt đỏ lên, nói: “Là, là Phong Liên Dực” (màu tím a— màu tím a— ta nghi từ đầu rồi mà, thật ra lúc đầu cứ nghĩ là Linh tôn >_