Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 739: Tuyệt sát thiên hạ (19)



“Bởi vì, nhà của ta bị Tu La thành phá huỷ, hắn khiến cho ta lại một lần nữa phải nếm mùi vị bị phản bội!” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, thật sự không thêm một chút, trải qua chuyện này, từ nay về sau nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng ôm hi vọng tin tưởng vào bất kì kẻ nào nữa.

Sư phụ nói đúng, trên thế giới này, người nàng có thể dựa dẫm vào, chỉ có thể là chính mình!

Giọng nói lạnh như băng, làm cho Phong Liên Dực cũng cảm thấy được mối thù hận lạnh lẽo của nàng, hắn mím môi không nói.

Kết quả của trận đấu này, gần như nhanh chóng đã định ra kẻ thắng người thua, nhưng người đeo mặt nạ quỷ kia cũng có thể xem như rất mạnh, có thể cùng Tu La vương đánh nhiều chiêu như vậy mới bại!

Diễm Tâm Sư lớn tiếng nói: “Người đeo mặt nạ quỷ, ngươi thua, tháo mặt nạ xuống đi! Để cho chúng ta nhìn xem, khuôn mặt xấu tới mức nào, mới cần dùng mặt nạ che lại! Ha ha ha ——” ( #Ân: ngươi mới xấu. Cả nhà ngươi xấu.!. Đáng chết.!.)

Hắn nói xong, một đám người Tu La thành liền lớn tiếng cười rộ lên.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không để ý tới bọn họ, chỉ nhìn vào Phong Liên Dực nói: “Trước khi giao chiến ta đã thoả thuận với ngài, cùng bọn chúng không liên quan, ngươi muốn ta tháo mặt nạ xuống, lại gần đây một chút đi, bộ dáng của ta quả thật rất xấu, ta chỉ cho một mình ngài xem.”

Nàng đã bị thương thành như vậy, hai tay chống đỡ trên mặt đất, có thể nhìn ra được nàng có chút run rẩy, trên bụng máu chảy ra gần như làm quần áo của nàng thấm ướt.

Có thể nhìn ra được, nàng đã hoàn toàn không còn chút năng lực chiến đấu nào, ngay cả chống đỡ cũng không thể.

Chẳng qua hắn vẫn muốn nhìn người lớn lên ngoan cường và can đảm này rốt cuộc bộ dạng như thế nào, sau khi xem xong, sẽ tuỳ người xử lý nàng.

Phong Liên Dực đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống, sát lại rất gần nàng, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nức nở, hắn tưởng mình nghe lầm, người đeo mặt nạ quỷ này sao có thể khóc.

Thế nhưng rất nhanh, hắn lại nghe thấy tiếng nàng khóc nức nở, vai nhỏ gầy yếu run rẩy, đầu cúi xuống, thanh âm rất nhỏ yếu ớt, như đang đau buồn và phân vân.

“Phong Liên Dực.” Giọng nàng bỗng nhiên run run, mở miệng: “Chàng có biết hay không...”

Chưa từng có người nào dám gọi thẳng tên của hắn như vậy, đầu tiên hắn rất khiếp sợ, sau đó lại cảm thấy được thanh âm này tại sao lại ẩn chưa sự đau khổ đến như vậy, muốn nghe rõ ràng thêm một chút, giọng nói của nàng rất nhỏ, cúi đầu ghé thật sát lại nàng mong có thể nghe thấy.

Phong Liên Dực từ từ tới gần thêm một chút, thấy tay nàng đặt ở trên mặt nạ, muốn đem mặt nạ quỷ dữ tợn kia lấy xuống, nàng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

Rốt cuộc khuôn mặt của nàng như thế nào? Lại làm hắn kinh ngạc tới như vậy!

Ánh mắt gắt gao chăm chú nhìn vào mặt nạ của nàng, ánh mắt màu tím vừa di chuyển cũng không nhìn rõ mặt thật của nàng, chờ nàng hiện ra hình dáng thật trong khoảnh khắc ngắn ngủn, tại sao hắn lại cảm thấy thời gian như dài ra vô hạn.

“Ngươi nói cái gì?” Cho dù đã sát lại rất gần nàng, những vẫn không nghe thấy lời nàng nói, Phong Liên Dực không vui, vừa mới mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy ngực hắn chợt lạnh!

Âm thanh đâm xuyên máu thịt, rõ ràng truyền đến bên tai hắn.

Gần trong gang tấc, cơ thể của người đã sắp hấp hối đột nhiên linh hoạt bay nhanh lùi lại phía sau, trong mắt Phong Liên Dực hiện lên sự lạnh lẽo, nhanh tay túm một cái, trong lúc vội vàng, lại quơ được một mảnh góc áo của nàng.

Hoàng bắc nguyệt dựa vào ưu thế, mạnh mẽ đá một cước ở trên ngực hắn một cái, chỗ vừa bị nàng đâm trúng một dao, lúc này dao nhọn sắc bén bị nàng đá như vậy liền đâm thẳng vào bên trong người hắn!

Ngoan! (Ác!)

So sánh sự ngoan độc với nàng? Nực cười! Trên đời này còn ai ác hơn so với nàng đây?

Từ trước đến nay tính cách của nàng luôn bạc tình bạc nghĩa, khó khăn lắm mới có một chút cảm xúc, cũng bị hắn phá hỏng gần như không còn!