Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 818: Cảnh còn người mất (6)



Trong lòng nàng chỉ có một thanh âm không ngừng vang lên: “Hoàng Bắc Nguyệt, không có kẻ nào đáng giá để ngươi rơi nước mắt vì hắn! Ngươi ngàn lần, vạn lần không được khóc!”

“Anh Dạ, ngươi có biết không? Có một số người, tuy rằng có đi ngang qua cuộc đời ngươi, nhưng hắn chỉ có tác dụng trang điểm thêm cho tuổi thanh xuân của ngươi, giúp những năm tháng đó trở nên tươi đẹp hơn mà thôi, rồi sẽ có một ngày, người đó nhất định sẽ rời đi, giống như một cơn gió vậy, không có khả năng dừng lại một chỗ vĩnh viễn, trừ phi…người đó chết!”

Anh Dạ nấc nghẹn, sau đó ngẩng đầu hỏi nàng: “Vậy…vậy ta nên làm gì bây giờ?”

Hoàng Bắc Nguyệt ôn nhu nở nụ cười: “Nếu như ngươi hận hắn, vậy hãy nghĩ biện pháp giết chết hắn! Còn nếu ngươi không nỡ xuống tay với hắn, vậy thì hãy quên hắn đi!”

Anh Dạ tựa người vào lồng ngực của nàng, tiếng khóc trầm thấp vẫn mãi không dứt, tuy không biết trong lòng nàng ấy đang nghĩ thế nào nhưng Hoàng Bắc Nguyệt biết, có lẽ sau này nàng sẽ không còn gặp lại một Anh Dạ công chúa tuy điêu ngoa ngang ngạnh nhưng lại rất đáng yêu nữa rồi.

Tuyết càng rơi càng lớn, không bao lâu sau trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, Hoàng Bắc Nguyệt đưa công chúa Anh Dạ trở về tẩm cung xong thì tự mình quay trở về.

Gió bắc gào thét, tuyết bay tán loạn.

Nàng cầm một cây dù xanh, nhu váy bằng gấm màu hồng cánh sen, bên ngoài choàng thêm một chiếc áo khoác có viền lông đuôi cáo tuyết. Nàng bước đi trong màn tuyết, gió đêm thổi tung những lọn tóc của nàng, để lộ ra một gương mặt lạnh lẽo như tuyết.

[Dạ: muốn biết nhu váy nó như thế nào mọi người có thể quay lại

“Bắc Nguyệt!” Một con ngựa phóng nhanh tới, cõng theo một nam tử mặc áo đen đạp tuyết đi tới trước mặt nàng: “Tuyết lớn quá, để ta đưa muội trở về!”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, lộ ra chiếc cằm tinh xảo trắng nõn, cười nói: “Huynh quên là ta có Băng Linh Huyễn Điểu sao, chút gió tuyết như thế này không thể làm khó được ta đâu. Chiến Dã, huynh xuống ngựa đi với ta một đoạn đi.”

Chiến Dã không nói hai lời, lập tức xuống ngựa, nắm dây cương, sóng vai cùng nàng bước đi trong gió tuyết.

“Cám ơn muội đã an ủi Anh Dạ.” Chiến Dã thấp giọng nói.

“Đều là người một nhà cả mà, cám ơn cái gì?”

Chiến Dã quay đầu, yên lặng nhìn nàng: “Bắc Nguyệt, hình như muội cũng không mấy vui vẻ.”

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, có chút cảm khái nói: “Ta chỉ đang nhớ tới một số chuyện, thật không ngờ một người phong hoa tuyệt đại như Phong Liên Dực năm đó lại trở thành một Tu La vương khiến cho người người khiếp sợ. Việc đời quả thật là khó lường, khiến cho người khác trở tay không kịp!”

“Mọi người đều sẽ thay đổi.” Chiến Dã cũng có chút cảm khái: “Hiện nay, Bắc Diệu Quốc và Đông Ly Quốc hẳn là đã kết minh với nhau rồi.”

“Hai nước này đều là cường quốc, bây giờ lại còn liên minh với nhau, đây quả là một uy hiếp rất lớn đối với Nam Dực Quốc chúng ta.” Ánh mắt nàng có chút mông lung nhìn về nơi phương xa, con đường phía trước đã bị tuyết bao phủ, hoàn toàn không thể thấy rõ bất kì thứ gì.

Chiến Dã nói: “Phần lớn những nước nhỏ xung quanh đều bắt đầu dựa dẫm vào hai nước này, hiện nay chỉ có thể xem xem Tây Nhung Quốc sẽ có hành động như thế nào mà thôi.”

“Tây Nhung Quốc sao?” Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi ánh mắt, bỗng nhiên nhớ tới Thiên Đại Đông Nhi vốn đã trở về Tây Nhung Quốc. Sư phụ của nàng ta vừa khôn khéo, vừa gian xảo lại vừa kiêu ngạo, cho nên chắc chắn bà ta sẽ không dựa dẫm vào Bắc Diệu Quốc.

Tuy nhiên, chuyện của những nước này, không ai có thể nói trước được.

Bắc Diệu Quốc lại có mối quan hệ với Tu La Thành, đây cũng là một mối hiểm họa ngầm vô cùng to lớn.

“Những việc này có nghĩ nhiều cũng vô ích, ta đưa muội trở về trước đã, để tránh người trong phủ lo lắng.” Chiến Dã dắt ngựa đến, muốn bảo nàng lên ngựa.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua con tuấn mã, lại đưa tay chỉ chỉ lên bầu trời, Chiến Dã theo đó nhìn lên, thấy được Băng Linh Huyễn Điểu đang lượn vòng bên trên, chỉ đợi nàng triệu hoán mà thôi.

Chiến Dã cười rộ lên: “Xem ra cho dù trong tình huống nào, ta cũng không cần phải lo lắng cho muội nhỉ.”

“Huynh cũng thế mà, với lại từ khi trở về, ta còn chưa kịp thỉnh giáo huynh chút nào đâu.” Hoàng Bắc Nguyệt cũng thoải mái cười nói.