Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng, cười nói: “A Lệ Nhã, hình như mỗi lần Lạc Lạc đến đây ngươi đều đặc biệt vui vẻ ha.”
“Không! Làm…làm gì có chứ!” A Lệ Nhã lập tức lắc đầu phủ nhận, thế nhưng trên mặt lại càng đỏ hơn, vẻ thẹn thùng đó chọc Hoàng Bắc Nguyệt cười ha hả.
A Lệ Nhã dậm chân một cái, ôm mặt từ trong lương đình chạy ra ngoài.
“Sư phụ!” Lạc Lạc hí hửng bước vào, thế nhưng không chờ cậu nói thêm câu nào, một giọng nam âm nhu đã vang lên từ phía sau: “Tiểu mỹ nhân! Quả là một tiểu mỹ nhân tuyệt thế!”
Lời vừa dứt, một trận gió thơm ào tới, một thân ảnh cũng theo đó phóng tới bên chân Hoàng Bắc Nguyệt, cúi đầu hôn lên giày của nàng!
[Dạ: Σ ( ° Д ° |||)]
Lạc Lạc ngây dại đứng sững tại chỗ!
Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mày, gương mặt âm trầm, lạnh lùng nhấc chân đá tên kia một phát. Tên kia ngã lăn quay ra đất, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, cả người sợ đến mức phát run!
“Hừ! Dám vô lễ với sư phụ ta như vậy, ngươi đáng bị một đao chém chết!” Lạc Lạc lúc này đã phục hồi lại tinh thần, cậu cảm thấy tức giận vô cùng, nhanh chóng rút kiếm kề vào cổ tên công tử kia, hung bạo nói.
“Ta…Ta không dám như vậy nữa đâu!” Tên công tử kia khóc lóc thê thảm, biểu tình nịnh nọt cầu xin Lạc Lạc tha thứ.
Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm quan sát hắn, chỉ thấy người này có gương mặt xinh đẹp lại pha chút âm nhu, dáng người nhỏ nhắn, không có vẻ mềm mại của nữ tử, cũng không có thân thể cường tráng của nam tử, lại thêm một thân y phục quý giá đẹp đẽ. Ài, rõ ràng có một túi da rất tốt, đáng tiếc lại là một tên biến thái!
[túi da ở đây là chỉ tướng mạo, hình dáng bên ngoài]
“Ngươi chính là Tào Tú Chi – người tự xưng là công tử đệ nhất thiên hạ? Cũng là Tiểu hầu gia của Hoài Bắc Hầu phủ?” Nhìn tên mỹ nam trung tính này, Hoàng Bắc Nguyệt cảm thấy có chút ăn không tiêu!
Tào Tú Chi tưởng nàng đang khen mình, vẻ mặt trở nên cực kì vui mừng: “Thì ra Quận chúa có nhận biết tại hạ? Tại hạ rất vinh hạnh, vinh hạnh đến mức muốn ngất đi luôn!”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc hắn một cái, thấy hắn vẫn đang không biết xấu hổ nhìn mình, một bộ dáng “cầu đánh ta”, ngay cả khóe miệng cũng sắp chảy nước miếng đến nơi rồi.
“Ngươi bớt tự kỉ đi! Sư phụ ta mà thèm để ý tới ngươi á!” Lạc Lạc vội vàng chạy đến chắn trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, thấy nàng bị đồ vô sỉ kia nhìn chằm chằm như vậy, cậu có một loại xúc động muốn rút kiếm chém chết tên trước mắt này!
Cái tên Tào Tú Chi này đúng là Tiểu Hầu gia của Hoài Bắc Hầu phủ, Hoài Bắc Hầu phủ luôn luôn là nhất mạch đơn truyền. Tào Tú Chi sinh ra và lớn lên giữa một đám nữ nhân, trên người đầy mùi son phấn, bình sinh hắn chẳng yêu thích thứ gì, chỉ có mỗi một sở thích quái lạ là thu thập đủ loại mỹ nữ, mặc kệ béo gầy cao thấp, chỉ cần có chút tư sắc, hắn đều ra sức thu vào tay.
[nhất mạch đơn truyền: nếu ta không nhầm thì nó là mỗi đời chỉ có được mỗi một đứa con trai, còn nhiêu toàn gái:)))]
Ở vùng Hoài Bắc, số lượng thiếu nữ nhà lành trúng phải độc thủ của hắn nhiều không kể xiết!
Tuy nhiên, cái tên Tào Tú Chi này cũng có chút lương tâm, hắn thật lòng thật dạ thích nữ nhân. Những nữ nhân ở bên cạnh hắn đều được hắn đối xử rất ôn nhu, thương yêu hết lòng, mà đến khi không còn hứng thú nữa, hắn rất hào phóng đưa cho người đó một phần tiền thưởng hậu hĩnh rồi mới đuổi đi.
Cho nên, mặc dù hắn đã “hái hoa” vô số, thế nhưng những nữ tử đã bị hắn “hái” đều không có nửa câu oán hận đối với hắn, cũng vì vậy mà hắn mới tự xưng là “công tử đệ nhất thiên hạ”, biểu thị hắn là một mỹ nam tử người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
“Hắc hắc, ta đã sớm nghe qua mỹ danh của Quận chúa, đáng tiếc là không có duyên được gặp, hôm nay cuối cùng cũng chạm mặt, quả nhiên là lời đồn không sai!” Tào Tú Chi tiếp tục lấy lòng, cây quạt trong tay khẽ lắc lắc, bày ra bộ dáng phong lưu công tử.
Cây quạt của hắn, một mặt thì đề bốn chữ “phong lưu thành tính”, một mặt khác thì vẽ chân dung của mười vị mỹ nữ. Thiên hạ đồn đại rằng, đó là mười vị giai nhân tuyệt sắc đã từng bị hắn “hái” qua, cũng là “chiến tích” vinh quang nhất của hắn, danh xưng Thập Mĩ Đồ.