Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 939: Săn giết Mặc Liên 4



Dây trói được nguyên khí phong ngưng tụ thành đã quấn quanh cổ nó, dùng sức xé ra, nó muốn bay lên nhưng lại bị kéo lại!

Nhân loại đáng chết!

Huyễn Linh Thú vô cùng phẫn nộ, muốn xoay người phá dây trói của Tu La vương, song ngay lúc ánh sáng lóe lên, nó nhìn thấy Lệ Tà cầm sợi dây màu vàng trong tay trói Mặc Liên lại, mà tay kia giơ một cây gậy màu đen về sau gáy Mặc Liên, dùng sức đâm xuống!

"Đừng...!" Huyễn Linh Thú hô to một tiếng, đã quên Tu La Vương đang kéo trụ nó, một lòng lao về phía trước!

Song Lệ Tà lại cười quỷ dị, lòng bàn tay nhấn một cái, cây gậy găm vào xương cột sống Mặc Liên. Trong nháy mắt, ánh chớp từ trên người hắn liền biến mất, một ngụm máu tươi phun ra, hai tay mềm nhũn hạ xuống.

Lệ Tà tà nịnh cười rộ lên: "Quả nhiên là vậy."

"Lệ Tà!" Huyễn Linh Thú phẫn nộ rống to, "Thả hắn!"

Lệ Tà tóm lấy Mặc Liên đã mất đi khí lực, lôi cánh tay hắn đứng dậy, nói: "Thánh linh, ngoan ngoãn nghe lời đi, Mặc Liên đã được Thành Tu La thành công bắt được."

Hắn cầm Mặc Liên như cầm một thứ chiến lợi phẩm.

Trên mặt Huyễn Linh Thú đều dữ tợn co quắp, hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Tà. Trong chốc lát thở dài như chấp nhận, toàn thân căng cứng cũng thư giãn dần, thân hình thu nhỏ lại, biến thành một luồng khí đen trở lại Mặc Liên bên trong không gian linh thú.

"Lệ Tà, ngươi tốt nhất bảo đảm hắn còn sống, nếu không, bổn tôn cho dù hồn phi phách tán cũng sẽ không tha ngươi!" Tiếng nói lưu lại kiêu ngạo cao quý như thần tiên.

Lệ Tà cười nói: "Tuân...mệnh!"

Trong không gian linh thú u ám, bóng dáng Huyễn Linh Thú chậm rãi kết tụ, trầm mặc một hồi liền ngẩng đầu nhìn 3 cây gậy như cột trụ trời. Sau khi nó đi vào, cột trụ thứ tư cũng lắng xuống.

Sau một lát, trong bóng tối chỉ nghe đến tiếng thở dài vang vọng của Huyễn Linh Thú.

"Không ngờ lần này đi ra lại có thu hoạch lớn, bệ hạ, hiện tại phải chăng trở về Thành Tu La?" Bắt được Mặc Liên, Lệ Tà tự nhiên cao hứng nói.

Phong Liên Dực ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía, nói: "Trẫm muốn gặp nàng một lần."

Lệ Tà lắc đầu, trong lòng thở dài, tuy nhiên ngoài miệng lại nói: "Bệ hạ, nơi này động tĩnh lớn như vậy, cô ta cũng không xuất hiện, sợ rằng lúc này không ở nước Nam Dực, hoặc là có lý do không xuất hiện, bệ hạ cần gì cưỡng cầu thấy cô ta chứ".

Đạo lý kia Phong Liên Dực tự nhiên hiểu, nhưng vừa rồi nghe tin nàng chết, trong lòng lo lắng, có chút không thể bình tĩnh mà thôi.

Nàng có chuyện cần làm, không ai có thể can thiệp, cũng không ai có thể đánh loạn.

"Bệ hạ thân là vua của Nước Bắc Diệu, nếu bị nhận ra, đối với cả hai nước đều bất lợi, nên trở về thì hơn." Lệ Tà dụ dỗ từng bước, không nên ở lại đây, huống hồ hiện tại đã bắt được Mặc Liên, phải về nghiên cứu kỹ, đợi thuần hóa hắn xong sẽ là trợ lực lớn nhất đối với Thành Tu La.

Chuyện Mặc Liên bị bắt không thể để Thánh quân biết, nếu không hắn ra tay cũng có thể đoạt Mặc Liên trở về. Như thế sẽ không có cơ hội bắt Mặc Liên lần nữa.

Lần này cùng bệ hạ ra ngoài đã đạt được mục đích, không cần ở lại nữa.

Phong Liên Dực gật đầu, ống tay áo vung lên, một trận gió thổi qua, bóng dáng hai người biến mất.

Dân chúng ở xa xa vây xem hồi lâu mới tản ra, đối với những người bình thường thì những triệu hồi sư lợi hại giống như thần vậy, không gì không làm được.

Ngay lúc này, ở phủ Trưởng công chúa của Nước Nam Dực.

Vì Bắc Nguyệt quận chúa đột nhiên qua đời nên cả tòa phủ trạch trầm tĩnh, liên tục vài ngày cũng không có tiếng người nói to, ngay cả chó giữ nhà cũng không sủa, tất cả như thoi thóp mất đi sinh khí.

Nhưng hôm nay không khí trầm lặng lại bị tiếng đập phá vỡ.

Uỳnh uỳnh uỳnh,

Người gõ cửa khá thô lỗ, nhất định là một hán tử thô lỗ vô lễ!

Dã sai vặt trông cửa sau đỏ mắt đi qua, không nhịn được hô: "Gõ cái gì mà gõ? Là ai lớn gan như vậy? Trong phủ chúng ta không có chủ nhân nhưng vẫn được Hoàng thượng và thái hậu quan tâm! Kẻ nào dám lớn mật như thế!"

Người gõ cửa do dự một chút rồi tiếp tục dùng sức gõ cửa.

Gã sai vặt nổi giận, xách gậy qua mở cửa ra, cửa vừa mở, chỉ thấy thiếu niên tướng mạo coi như thanh tú, vẻ mặt thành thật đôn hậu, trên người mặc quần áo quê mùa cục mịch đang chuẩn bị duỗi tay gõ cửa.

Gã sai vặt vừa nhìn quần áo mộc mạc của hắn, ống quần kéo như nông phu vừa đi làm ruộng về, bộ dáng vừa nhìn giống đứa ngốc, không lai lịch thế nào.

"Làm gì? Tiểu tử thúi! Nơi này là nơi ngươi xin cơm sao?" Gã sai vặt không vui, vốn quận chúa qua đời đã để bọn họ rất thương tâm, tiểu tử này còn mang xúi quẩy đến!

Thiếu niên kia vừa nghe lời của hắn, tức giận đến đỏ mặt, nhưng đứng tại cửa nhà giàu có hùng vĩ như vậy, mặc dù là cửa sau nhưng sự khí phái này cũng khiến kẻ từ thôn nhỏ trong núi như hắn khiếp đảm.

"Ta, ta..." thiếu niên lắp bắp không nói nên lời.

"Ta cái gì ta? Mau cút! Hôm nay đại gia ta không sát giới, nếu không biết điều, ta sẽ gọi người đến cắt đứt chân chó của ngươi!" Gã sai vặt nổi giận đùng đùng nói.

Thiếu niên vừa nghe lời này liền lo lắng, tới chỗ như thế làm càn, tiểu nhân vật như hắn vốn đã đủ thấp thỏm sợ hãi, gặp phải đầy tớ hung ác hoàn toàn không biết nên làm cái gì.

Gã sai vặt trừng mắt nhìn hắn làm hắn lui từng bước về phía sau, cuối cùng đặt mông ngã nhào trên đất.

"Hừ!" Gã sai vặt hừ lạnh một tiếng, kéo cửa lại!

Cửa vẫn chưa đóng kín, đột nhiên một tay đưa qua dùng sức đẩy, lực đạo quá lớn, gã sai vặt căn bản không đỡ được, cửa bị đẩy ra, hắn cũng bị đẩy ngã trên mặt đất.

"Tiểu tử thúi này..." gã sai vặt giận dữ, vừa định há mồm mắng to, nhưng ngẩng đầu thấy ngoài cửa một cô gái lãnh ngạo xinh đẹp đi tới, đột nhiên ngây ngẩn cả người, miệng mở lớn, hoàn toàn có thể nhét vào một cái trứng gà!

"Nhà này trong khi nào thì không quy củ như vậy?" Cô gái kia lạnh lùng nói, liếc mắt thiếu niên ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt căm ghét.