"Nơi đó là Học Viện Linh Ương, là học viện số một số hai trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, trong học viện kiến trúc cao nhất là tòa tháp thứ bảy, nếu ngươi thích ngày mai ta mang ngươi vào xem."
Bên ngoài rất nhiều người, nàng nhỏ như vậy, nhảy ra sẽ bị giẫm thương, vừa lúc này có mấy dân chúng quá nhiệt tình nhảy lên, hộ vệ mặc dù cố gắng chống đỡ, nhưng xe ngựa vẫn bị đụng phải một chút.
Mắt thấy thân thể nho nhỏ của nàng sẽ rơi ra, Phong Liên Dực đột nhiên tay mắt lanh lẹ, mò lại trở lại, xe ngựa lắc lư, hắn ngồi không yên, khuỷu tay đụng phải xe ngựa, tuy nhiên cũng may, nàng bình yên vô sự.
Nguyệt Dạ ngẩng đầu ở trong ngực hắn, thấy hắn nhíu một chút mi, trong lòng cũng bất an, suy nghĩ một chút, cuối cùng lấy lực linh hồn nói một câu khô khốc: "Cám ơn."
"Cẩn thận một chút." Hắn cúi đầu nhìn nàng, biết nàng giờ phút này không phải tiểu hồ ly, mà là Nguyệt Dạ, bởi vậy chậm rãi buông tay ra, không còn ôm nàng.
Dân chúng xông lên đã được ngăn lại, bởi vậy xe ngựa lại an ổn đi trước.
Nguyệt Dạ nhảy lên cửa sổ, nhìn tòa tháp thứ bảy xa xa bên ngoài, hồi lâu mới nói: "Ta đã nói rồi, đừng quá tốt với ta, ta với ngươi không quen."
Phong Liên Dực nao nao, lập tức giơ tay lên nhẹ nhàng xoa bóp nói: "Ngươi là linh hồn, nhưng nó có thân thể, bị thương ta sẽ đau lòng."
Hóa ra là lo lắng tiểu hồ ly của hắn, Nguyệt Dạ lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Yên tâm, ta cũng muốn mượn linh thể của nó, cho nên sẽ không để nó bị thương!"
Nói xong, cái đuôi hồ ly nhẹ nhàng nhếch lên, liền trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ ra ngoài.
"Ngươi..." Phong Liên Dực vội vàng tiến đến cửa sổ, nhưng lại chỉ nhìn thấy tiểu hồ ly sau khi ra ngoài, thân thể linh hoạt mượn lực vai vài người, sau đó tiêu sái nhảy đến nóc nhà cách đó không xa, mắt màu lam thản nhiên liếc hắn một cái, hình như có ý tứ khoe khoang, sau đó bay nhanh đi.
Tiểu gia hỏa kia....
Hắn không khỏi cười nhẹ.
Nụ cười này, dân chúng bên ngoài vây xem nhất thời thất thần, sau lúc ngắn ngủi lạnh ngắt như tờ, tiếng thét chói tai cùng kinh hô long trời lở đất như sóng triều làm chấn đắc Thành Lâm Hoài, bầu trời đều bất an.
Nghe tiếng thét chói tai phía sau, Nguyệt Dạ cũng không khỏi dừng bước chân, xoay người lại liếc nhìn.
Cái loại tuyệt sắc này, quả thật thế gian hiếm thấy.
Hắn cười, thiên quân vạn mã trong khoảnh khắc cũng rơi vào tay giặc.
Huống chi là người đâu?
Lắc lắc đầu hồ ly, vứt bỏ tạp niệm trong đầu.
Nàng chẳng qua là một luồng hồn phách mà thôi, nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Trong lòng hắn sớm đã có người, chẳng có quan hệ gì với nàng.
Không biết tại sao, nghĩ như vậy, tỏng lòng lại có loáng thoáng cảm giác mất mát.
Này nhất định là tâm tình của tiểu hồ ly, chính mình chỉ bị lây mà thôi, chỉ cần khống chế được ý thức của tiểu hồ ly thì sẽ không có cảm giác như thế nữa!
Thu hồi ánh mắt, nàng nhảy vài cái trên nóc nhà, tốc độ bay nhanh, hướng phía tòa tháp thứ bảy trong Học Viện Linh Ương!
Lúc đi qua tòa tháp thứ bảy, trong lòng tựa hồ cảm nhận có gì đó gọi về, có liên quan với khối hắc ngọc, nàng không biết là cái gì, nhưng nhất định phải tra rõ ràng!
Mấy cái nhấp nhô, nàng đã đi tới bên ngoài Học Viện Linh Ương, kiến trúc khí thế bàng bạc, mơ hồ lộ ra điềm lành cùng hơi thở trang nghiêm, cửa lớn, đền thờ màu tản ra vô tận uy áp cùng nguyên khí dư thừa, nàng là linh thú cấp bậc thấp, căn bản không thể tới gần.
Tròng mắt linh động vừa chuyển, nàng liền vượt qua cửa chính, trực tiếp đi tới phía sau tòa tháp thứ bảy, nơi này không đền thờ đen nhánh làm lá chắn, muốn đi vào sẽ dễ hơn nhiều.
Tuy nhiên trong rừng chỗ tòa tháp thứ bảy cũng hung hiểm vạn phần, đối với nàng mà nói, chỉ cần linh thú cấp 5 trở lên cũng tạo thành thương tổn với nàng.
linh thể Linh thú cấp 1 mặc dù có thể để nàng sống nhờ, tuy nhiên vì thực lực quá yếu, lực phòng ngự cùng lực công kích cũng thấp, chỉ có năng lực hành động hơi nhanh chút một chút, nhưng trước mặt linh thú cường đại, chạy trốn nhanh cũng không có tác dụng gì.s
Đi vài vòng bên ngoài rừng rậm, Nguyệt Dạ hít sâu một hơi, tận lực ẩn giấu hơi thở trên người, bay nhanh đi vào.
Tới gần tòa tháp thứ bảy, nếu không có linh thú phát hiện ra thì nàng có thể thuận lợi đi vào!
Bất đắc dĩ! linh thể Linh thú cấp 1 thật sự quá yếu, nếu có thể sớm ngày rời khỏi phong ấn này thì tốt rồi.
Bay nhanh trong rừng rậm, bên cạnh có chút thực vật mang theo mũi nhọn lợi hại cùng kịch độc, không cẩn thận dính vào là toi! Cho nên phải thật cẩn thận không dám đi đến chỗ âm u.
Nhưng cứ như vậy, thân hình không thể không bại lộ.
Cũng may hiện tại bầu trời tối đen, chung quanh yên tĩnh như chết, không có linh thú lui tới....
Trong đầu vừa thoảng qua ý nghĩ như vậy, đột nhiên một khí tức cường đại đột nhiên hiện ra trong rừng rậm!
Nguyệt Dạ hoảng sợ, nguyên khí hùng hậu này chớp mắt xuất hiện, không có cực nhỏ báo hiệu trước!
Không xong!
Nguyên khí cường đại như thế, chỉ sợ là linh thú ngoài cấp 10!
Căn cứ theo cảm giác nguyên khí, đó là thuộc tính Băng, linh thú thuộc tính Băng bình thường rất mạnh, lãnh địa chính mình một khi bị xâm lấn tuyệt đối sẽ giận dữ, đối với kẻ xông vào chỉ có một kết quả - chết!
Đã tới chẳng lẽ muốn quay người trở về sao? Hoặc là chờ ngày mai để Phong Liên Dực mang nàng theo, thoải mái đi từ cửa chính cũng tốt.
Nàng không muốn đùa giỡn mà cược một luồng hồn phách thật vất vả mới bảo lưu lại được.!
Không nghĩ nhiều, Nguyệt Dạ rất quyết đoán xoay người, bay nhanh rời đi nơi này.
Nhưng tốc độ của nàng nhanh cũng không nhanh bằng nguyên khí cường đại! thuộc tính Băng Mạnh mẽ như sóng to gió lớn từ phía sau đánh tới!
Trái tim nhảy lên tận cổ, Nguyệt Dạ cũng không dám quay đầu, chỉ có thể chạy chối chết!
Grec... Grec... Grec.
Thình lình xảy ra rít gào hung mãnh, rất phẫn nộ!
Khắp bầu trời cũng u ám, trên cây phủ băng sương, bắt đầu từng tảng băng lớn rơi xuống.
Nàng một bên chạy một bên tránh né hàn băng, hồng hộc thở phì phò, thể lực tiểu hồ ly đã đến cực hạn!
Cuồng phong vô tận hỗn loạn từ bão tuyết truyền đến, rất nhanh đóng băng rừng rậm, bông tuyết phong bế đại thụ, phản chiếu màu xanh lam.
Nàng rốt cuộc biết vì sao đường đi vào im ắng, ngay cả bóng dáng linh thú cũng không nhìn thấy.
Nghĩ đến con linh thú hung mãnh cường đại chiếm cứ chỗ này, những linh thú nhỏ đã sớm bỏ chạy, ai dám không muốn sống xông tới?
Mãnh liệt gió lốc cơ hồ muốn thổi bay thân thể, Nguyệt Dạ bình tĩnh, móng vuốt bắm chặt mặt đất
Một đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy xuất hiện trên không, cánh băng trải ra, bông tuyết bay lả tả rơi xuống, uy áp thuộc về siêu cấp linh thú cường đại bao phủ xuống, mặt đất chỗ nàng đứng cũng xuất hiện một cái khe dài!
Nguyệt Dạ trợn mắt há hốc mồm, ngẩng đầu liếc nhìn, suýt không thơt nổi.
Đây là...
Cánh Băng mở ra, băng bén nhọn long trời lở đất rơi xuống đến, Nguyệt Dạ cũng không dám loạn tưởng nữa, chỉ liều mạng chạy trối chết!
Trên mỗi cây băng cũng mang theo nguyên khí hùng hậu, cho dù bị quẹt vào cũng quá mức với linh thú cấp 1 như nàng! Bởi vậy nàng không dám có bất cứ kiêu ngạo gì.
Xuyên qua bụi cây thấp bé có gai độc, da thịt đều bị giựt lại thành vết thương dài. Mùi máu tươi không thể che giấu, mặc kệ trốn ở đâu cũng bị Chim Băng loan tìm được!
Băng Loan Điểu tả xung hữu đột, đụng phải vô số cây lớn, nổi giận đùng đùng, tựa hồ nhất định phải giết chết tiểu gia hỏa dám xông vào lãnh địa của hắn.
Thân thể quá nhỏ, nguyên khí căn bản không đủ, Nguyệt Dạ rất nhanh cũng kiệt sức, hồng hộc thở hổn hển, lại chạy thì sợ rằng không bị giết, chính mình cũng mệt mà mết rồi!
Chẳng lẽ muốn ra khỏi phong ấn, lấy lực linh hồn chạy thoát sao?
Linh hồn của nàng quả thật mạnh mẽ hơn tiểu hồ ly rất nhiều lần, nhưng là... Chính mình đau khổ tu luyện lâu như vậy, thật vất vả mới nhìn được tí xíu hy vọng, nếu bị băng loan điểu phá, nàng chết cũng không cam lòng!
Hơn nữa... Giờ phút này ánh trăng bị ngăn trở, nàng muốn ra cũng rất khó.
Đang nghĩ tới, phía sau một khí hàn băng đặc hơn, bí mật mang theo sát khí nồng nặc trong đó, nàng trên lưng dựng thẳng lông tơ, trong lòng yên lặng đọc quyết, đang định phóng hồn phách ra!
Lúc chỉ mành treo chuông, một bóng dáng yêu hồng đột nhiên thổi qua trước mắt, không đợi thấy rõ ràng, nguyên khí băng cường đại bức người nhanh chóng đình chỉ, hơn nữa rời đi một khoảng cách lớn.
"Băng, bắt nạt Tiểu bằng hữu như vậy không tốt đâu." Bóng dáng yêu hồng chậm rãi rơi xuống bên cạnh Nguyệt Dạ, hơi âm nhu cười vang lên.
Vừa tiếng nói này, không phải nam nhân mặc y phục đỏ không mang giày đêm đó từng xuất hiện? Không ngờ cường giả cũng xuất hiện ở đây, tuy nhiên may là hắn kịp thời xuất hiện cứu mình, nếu không hôm nay sợ rằng....
Nguyệt Dạ hơi nhẹ thở phào một hơi, thân thể tuyết trắng chậm rãi chuyển lại, bề ngoài thuần trắng dính không ít vết máu, bởi vì mang theo độc tính cho nên bỏng rát.
Tuy nhiên lúc này, nàng cũng chẳng quan tâm vết thương, bởi vì nàng rốt cuộc mới nhìn thấy linh thú cường đại vừa rồi vẫn đuổi giết mình!
Hai mắt màu lam lạnh dần dần trợn to, trong ánh mắt tiểu hồ ly phản chiếu một con chim băng trong suốt xinh đẹp thật lớn, trên người băng tuyết ngưng tụ thành cánh, rơi trên mặt đất, ánh sáng mặc dù thoáng lờ mờ nhưng không ảnh hưởng khí chất cao ngạo của hắn.
Ngửa đầu, Chim Băng Loan liếc mắt nam nử mặc y phục đỏ, đối phương rõ ràng mạnh hơn hắn, nhưng trong con ngươi xanh biếc như phỉ thúy cũng không nhìn thấy cực nhỏ vẻ sợ hãi.
"Xen vào việc của người khác!" Lạnh lùng nói một câu.