Cái gì? Địch quốc Duệ hầu cùng bệ hạ bọn họ... mang thai? mang thai!
Hồi lâu, Phong Liên Dực mới chậm rãi xoay người lại, đôi mắt màu tím sậm yên lặng nhìn nàng "Ngươi nói cái gì?"
Hoàng Bắc Nguyệt không yên tâm, sờ sờ cái mũi, đi tới trước mặt hắn, Phong Liên Dực phất tay để người hầu tránh ra, nhìn nàng rồi đi tới cung điện gần đây.
Đóng cửa cung điện, Phong Liên Dực mới xoay người nhìn nàng "Nói rõ ràng."
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, trong cung điện đèn đuốc sáng trưng, chiếu tỏ hình dáng hắn vô cùng thâm thúy mê người.
"Ngươi nói ngươi bỏ qua yêu thương, tại sao còn muốn giúp ta?" Nàng nhìn sâu vào mắt hắn, không tha cho hắn trốn tránh.
"Chuyện này cũng không phải là giúp ngươi, Trẫm cân nhắc Thành Tu La mà thôi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều." Bị ánh mắt trong suốt của nàng nhìn, hắn vẫn thờ ơ, tựa hồ thật sự không quan tâm.
"Hóa ra là như vậy, các hạ cũng là người vì thiên hạ mà lấy đại cục làm trọng a!" Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc nói, hắn thật có tinh thần hiến dâng lớn như vậy? Quỷ mới tin!
"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng được voi đòi tiên!" Hắn lạnh giọng cảnh cáo.
Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạo, vô lại nói: "Ta cứ lòng tham không đáy đấy? Ngươi làm gì được ta?"
Phong Liên Dực buông mắt, liếc nhìn thoáng qua vùng bụng bằng phẳng của nàng, Hoàng Bắc Nguyệt hơi đỏ mặt, thấp giọng than thở: "Nào có dễ như vậy, một lần..."
Nghe vậy, Phong Liên Dực biết bị nàng lừa, sắc mặt trầm xuống, phẫn nộ xoay người rời đi.
Hoàng Bắc Nguyệt nhảy bật lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn "Ta mặc kệ là vì cái gì, ta chỉ biết là ngươi giúp ta, ngươi không muốn nghe một câu cảm tạ của ta sao?"
Không có nói ra, Phong Liên Dực tự giễu cười lạnh một tiếng "nếu Duệ hầu thật muốn cảm tạ thì nhượng bộ hiệp ước đi, mười hai bến cảng mở ra, chẳng khác gì mở cửa biên giới Nước Bắc Diệu cho người ta tùy ý ra vào."
Không ngờ hắn lại nói ra chuyện hòa đàm, trong lòng đau xót, Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, gương mặt dán vào lưng hắn thì thào nói: "Không thành vấn đề, có thể đàm."
Nội dung hoà đàm tồn tại nhiều chỗ không thể thực thi. Nàng chỉ nói ra như vậy, ngày mai nàng có thể cùng người của Nước Bắc Diệu bàn bạc chi tiết, cuối cùng mới có thể xác định.
"Đa tạ Duệ hầu." Hắn nói rất lễ phép khiến khoảng cách hai người trở nên rất xa xôi.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông tay ra, đeo bám dai dẳng, dây dưa không ngớt không phải tác phong của nàng. Nàng không muốn làm như vậy, cũng không phải lòng tự trọng quá mạnh mẽ, mà là bọn họ đối lập lập trường.
Thật sự không thích hợp gương vỡ lại lành, nối lại tình xưa.
Bọn họ vừa đánh cho ngươi chết ta sống ở trên chiến trường, nếu lập tức như keo như sơn không phải rất kỳ quái sao?
Kỳ thật mặc kệ là hắn hay nàng đã sớm không còn khúc mắc, chỉ còn sự quen thuộc ăn ý lẫn nhau.
Nàng thích ấm áp trên người hắn, không tự chủ được muốn tới gần.
Mà hắn thì thích nhìn nàng cười rộ lên, bộ dáng không có bất cứ thắc mắc gì.
Nàng không thích hợp thâm cung tường cao, cũng không thích hợp bình thản thêu thùa dệt vải. Nàng là một con hùng ưng vật lộn dưới bầu trời bao la, chỉ thích hợp với bầu trời cao xa.
Hắn kéo cửa đi ra ngoài, gió đêm lọt vào, thổi trúng tóc đen bay múa của Hoàng Bắc Nguyệt.
Bên ngoài tiếng yến hội náo nhiệt lập tức truyền vào, sao trúc thổi vui, tiếng cười đùa huyên náo, ăn uống linh đình, chỉ nghe âm thanh là có thể tưởng tượng thịnh cảnh xa hoa mê loạn này.
Ngọn đèn xa xa làm bóng lưng hắn thoạt nhìn mê ly.
"Dực." Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được mở miệng khiến hắn dừng lại.
Tiếng cười vui ầm ỹ cùng tiếng ca xa xa truyền đến, không biết ca cơ xướng bài gì vừa nhu vừa chậm, không rõ ca từ là gì.
"Ta yêu ngươi." Nàng hoảng hốt cười rộ lên, ngọn đèn dầu chiếu rọi, hai mắt lấp lánh như sao, nụ cười như nắng.
Hắn dừng một chút, lập tức nói: "Ta cũng yêu ngươi." Yêu nhất cũng chỉ như thế, như si như cuồng, như là một loại bệnh nguy kịch không thể trị hết, thuốc và kim châm không có tác dụng.
Hắn vừa nói vừa đi ra ngoài, cách nàng càng ngày càng xa.