Công chúa Anh Dạ dừng bước, lặng lẽ lè lưỡi, thấp giọng nói: “Lúc hắn đánh đán, không thích bị làm phiền, có vẻ bị phát hiện rồi.”
Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường trong lòng: cổ quái!
Tuy nhiên ấn tượng của nàng đối với Phong Liên Dực vô cùng kém, cho nên khiến cho hắn khó chịu, nàng thật vui vẻ.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của công chúa Anh Dạ, xoay người đang định rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt kéo tay nàng nói: “Nếu đã tới, vậy chúng ta đi bái kiến tiên sinh luôn.”
“Nhưng mà….” Công chúa Anh Dạ do dự, người kia không quan tâm thứ gì, nhưng nếu đang đánh đàn mà bị người khác làm phiền sẽ không vui.
Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đã vượt qua nàng, đi đến trước, công chúa Anh Dạ bất đắc dĩ, chỉ có thể theo sau.
Trong đình hóng mát cây cỏ sum xuê, trên bàn đặt một cây đàn, có vài cánh hoa màu tím rơi trên dây đàn, mà bên cạnh cây đàn đã không còn ai.
Hoàng Bắc Nguyệt đi đến, trong con ngươi loé lên ánh sáng lạnh, nhìn quanh bốn phía, chậm rãi đi đến bên cạnh cây đàn, khẽ gảy chút dây đàn.
“Bắc Nguyệt, đừng chạm loạn.” Công chúa Anh Dạ ở sau người nói, nàng cũng nhìn trong đình hóng mát, không có ai, trong lòng biết nhất định là hắn không vui, cho nên rời đi.
Nàng cũng muốn gọi Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng rời đi, nhưng vào lúc này cửa Cầm Uyển bị mở ra, Phong Liên Dực mặc một thân bạch y đứng ở cửa, trên mặt thản nhiên tươi cười, đôi mắt tím gợn sóng.
Công chúa Anh Dạ không khỏi ngẩn ra, cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, bởi vì đang đưa lưng về phía công chúa Anh Dạ, cho nên trong mắt nàng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.
Phong Liên Dực nhìn nàng thật sâu một cái, chuyển hướng công chúa Anh Dạ cười nói: “Sao công chúa lại đến đây?”
Hắn không tức giận!
Trong lòng công chúa Anh Dạ vui vẻ, vội vàng nói: “Nghe được tiếng đàn thanh thoát, bị hấp dẫn nên đã tới.”
Nàng vừa nói, cũng chưa quên Hoàng Bắc Nguyệt, đi lên phía trước lôi kéo tay nàng, nói: “Vị này chính là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa, hôm qua mới đến Quốc Tử Giám, ta mang nàng đến đây gặp ngươi.”
Khi nhập học, mỗi tân sinh đều phải đi bái kiến lão sư của các khoa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã gặp qua Phong Liên Dực.
Tuy nhiên lúc này không muốn bỏ qua mặt mũi của công chúa, liền hơi hơi cong khoé môi, nói: “Phong thái Dực vương tử, Bắc Nguyệt ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc chân chính nhìn thấy.”
“Bắc Nguyệt quận chúa quá khen, đại danh quận chúa, ngày hôm qua đã truyền khắp thành Lâm Hoài, không nghĩ rằng quận chúa còn nhỏ tuổi như vậy, bản lĩnh đã rất cao.” Phong Liên Dực cũng mỉm cười nói.
“Không dám không dám, lúc đó chỉ do vận khí của ta tốt mà thôi, gặp gỡ cao thủ khôn khéo, sẽ bị thiệt thòi lớn.” Ánh sáng trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, ngày hôm qua không phải bị thua thiệt trong tay ngươi sao?
Phong Liên Dực vẫn ưu nhã phong dật như trước, khí độ làm kẻ khác khâm phục: “Quận chúa thông minh như vậy, làm sao có thể bị thiệt thòi?”
“Có lẽ ngày nào đó không cẩn thận, gặp phải kẻ vô lại, như vậy làm sao không bị thiệt thòi?” Hoàng Bắc Nguyệt làm vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ tươi cười, mắng chửi trước mặt người ta, là thích nhất!
Ý cười trong mắt Phong Liên Dực ngày càng sâu sắc, cái miệng nhỏ nhắn của nha đầu kia, cũng lợi hại giống bản lĩnh của nàng.
Hai người ngươi một lời ta một câu, lời nói thì khách sáo, nhưng âm thầm thì đang tranh đấu, ý tứ trong đó, cũng chỉ có hai người mới hiểu rõ ràng.
Công chúa Anh Dạ cười nói: “Dực ca ca, ngươi không biết, từ nhỏ thân thể Bắc Nguyệt không thể tập võ, ở trên lôi đài ngày hôm qua, nếu không phải do Tiết Mộng quá ngu ngốc, Bắc Nguyệt quả thật sẽ bị hại! Lấy đại khi tiểu, ỷ cường lăng nhược*, lại còn dùng vũ khí, Tiết Mộng đó không phải chính là kẻ vô lại sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đối với Phong Liên Dực nói: “Đúng! Vô lại!”