Yểm đem chuyện vừa nghe được ở biển lửa luyện ngục nói ra, Hoàng Bắc Nguyệt cắn môi dưới, sắc mặt có chút không ổn định.
Nàng đã sớm nghĩ tới Linh Tôn dưới biển lửa cùng Hoàng Bắc Nguyệt sẽ có liên hệ nhất định, nhưng mà nàng thật không ngờ còn có dính dáng đến Vạn Thú Vô Cương.
Yểm thấp giọng nói: “Ngươi cân nhắc như thế nào?”
“Không có cân nhắc, ta chỉ có một sư phụ, không nghĩ tái bái người khác, hơn nữa ta rất không thích hắn, không có khả năng tâm phục khẩu phục làm đồ đệ của hắn.”
Yểm nghe nàng nói như vậy nên không nói gì nữa, chậm rãi lẻn vào trong bóng tối dưỡng thương.
Trên vết thương được bôi thuốc không sai biệt lắm, những vết thương này đều sâu, tên nam nhân kia điều chỉnh lực đạo thật sự là rất xảo diện.
“Đông Lăng, khi hừng đông, ngươi đi hỏi thăm xem thái tử điện đạ đang làm gì.” Tách ra ở trong nước, có lẽ hắn đã chạy đi.
Chỉ là lấy cá tính của hắn sợ rằng sau khi trốn ra ngoài sẽ đem người đến cứu nàng.
Trong tòa tháp thứ bảy là địa bàn của Linh Tôn, hắn đi sợ rằng phải chịu thua thiệt lớn hơn nữa, cho nên nàng muốn hỏi thăm xem hắn đang làm gì, sau đó thông tri hắn một tiếng rằng nàng cũng trốn ra được.
Đông Lăng gật đầu, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng liền để cho Hoàng Bắc Nguyệt nghỉ ngơi, nàng đi ra ngoài hỏi thăm tin tức của thái tử Chiến Dã.
Hoàng Bắc Nguyệt quả thật rất mệt, đầu chạm đến gối liền ngủ không biết gì nữa.
Không biết ngủ bao lâu, nàng nghe được thanh âm va chạm của y phục, tưởng Đông Lăng đã trở về, đang muốn bảo Đông Lăng rót cho nàng chén nước, cổ họng của nàng cũng khô khốc rồi.
Song với tính cảnh giác trời sinh nàng lập tức xoay người ngồi dậy, quay đầu lại nhìn chỉ thấy một khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt mỉm cười nhìn nàng.
“Ngươi?” Tiếng nói khàn khàn, nhưng vẫn lạnh như băng xơ xác tiêu điều như cũ.
Thủ vệ phủ trưởng công chúa không tính là đặc biệt cẩn thận, Lưu Vân các lại ở nơi hẻo lánh, cho nên có người xông vào cũng không ngạc nhiên.
Nhưng mà lại có dung khí xông đến chỗ ngủ của nàng, có phải ngại mệnh quá dài hay không!
Phong Liên Dực mỉm cười, xoay người rót một chén trà ấm áp, đưa cho nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt nhận chén rồi một hơi uống cạn, nàng đang vô cùng khát nước, vừa rồi nằm mơ cũng cảm giác được còn đang bị trừng phạt chi hỏa thiêu đốt.
“Không sợ ta hạ độc?”
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười: “Ngươi dám sao?”
Cho dù có độc, hiện tại nàng cũng không sợ, bị trừng phạt chi hỏa rèn luyện qua, bây giờ có thể nói thân thể của nàng là bách độc bất xâm.
Nhìn thái độ cùng ngữ khí của nàng kiêu ngạo như vậy, Phong Liên Dực cũng không giận, chỉ cảm thấy vô cùng thú vị.
Hoàng Bắc Nguyệt uống xong trà, đưa lại chén trà cho hắn, giống như đưa cho hạ nhân nhà mình, Phong Liên Dực cũng mỉm cười tiếp nhận đi, còn hỏi: “Còn muốn uống nữa không?”
“Muốn.”
Phong Liên Dực liên tiếp rót cho nàng ba chén trà, uống xong trong cổ họng mới thấy thư thái một chút, nàng hắng giọng, hỏi: “Có việc?”
“Tẩy Tủy Đan còn cần vài loại dược liệu này, dường như khó tìm.” Phong Liên Dực cũng không vòng vo, nói thẳng rồi lấy ra một tờ giấy đưa cho nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận rồi nhìn thoáng qua, phát hiện phía trên chỉ viết ba bốn loại dược liệu, có chút kinh ngạc: “Chỉ ba loại này?”
Dược liệu cần để luyện Tẩy Tủy Đan vô cùng phức tạp, chủng loại dược cũng rất nhiều, hơn nữa mỗi một loại đều rất trân quý, hắn đưa tờ danh sách chỉ có ba loại này cho nàng, có phải các dược liệu khác hắn đều có hay không?