Gã sai vặt nói: “Sợ rằng, sợ rằng chỉ đủ một hai người ”
“Đó là cái thuyền gì?!” Tiêu Vận vừa nghe, lập tức giận dữ, thuyền chỉ đủ một hai người, vậy nhiều lắm chỉ là thuyền đánh cá của ngư dân mà thôi!
Gã sai vặt vẻ mặt như đưa đám nói: “Tiểu thư, cũng chỉ còn lại loại thuyền này mà thôi, loại thuyền khác đã bị người khác mua hết đi đến hồ rồi.”
Tiêu Vận cắn răng một cái, một hai người có đúng không? Vậy không thể dẫn theo nha hoàn, nàng quay đầu nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, giả bộ có ý tốt nói: “Tam muội muội, cùng tỷ lên thuyền đi.”
Thuyền đánh cá nhỏ chỉ đủ một hai người căn bản là không có cách nào đuổi đuổi kịp những thuyền lớn, sợ rằng lúc đến được giữa hồ thì Đan Dược Hội cũng kết thúc.
Hoàng Bắc Nguyệt tự nhiên sẽ không đi với nàng, lắc đầu: “Thuyền quá nhỏ, ta say sóng, không dám đi tới.”
“Say cái gì sóng? Sao lại vô dụng như vậy?” Tiêu Vận nổi giận, không mang theo Hoàng Bắc Nguyệt, làm sao có thể lôi kéo Tiêu Dao vương làm quen?
Đông Lăng vội vàng nói: “Nhị cô nương, hôm nay thân thể của tiểu thư nhà chúng ta không thoải mái, sợ rằng không thể đi.”
“Không đi thì thôi!” Tiêu Vận lạnh lùng hừ một tiếng, đem theo một nha hoàn đến thuyền nhỏ ngồi.
Mà lúc này, Tiêu Nhu đã tìm được Lâm Uyển Quân phủ Thượng thư trong đám người, Lâm Uyển Quân mặc dù chỉ là thứ tiểu thư, nhưng bởi vì có thiên phú triệu hoán sư nên Lâm Thượng thư đối xử với nàng cũng phá lệ coi trọng, thữ xuất mà đãi ngộ cũng không hề kém so với tiểu thư con vợ cả.
Hôm nay phủ Thượng thư mua một chiếc thuyền lớn hơn bình thường một chút, Lâm Uyển Quân cùng Tiêu Nhu quan hệ tốt liền đồng ý để cho Tiêu Nhu lên thuyền.
Nhưng khi nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, Lâm Uyển Quân lạnh lùng nói: “Nhu muội muội, thuyền của nhà chúng ta không phải là thuyền lớn gì, cho ngươi lên thì có thể nhưng không chứa được thêm người khác.”
Bọn họ là những thứ xuất tiểu thư, bình thường đối với tiểu thư dòng chính đều là hâm mộ cùng ghen ghét, bởi vậy tìm được cơ hội có thể làm khó liền chèn ép, tuyệt đối không lưu tình!
Tiêu Nhu có thuyền, tạm thời cũng không trông cậy vào Hoàng Bắc Nguyệt nên nói: “Tam tỷ tỷ, trên hồ gió lớn, thân thể tỷ yếu đuối hay là đừng nên đi.”
Hoàng Bắc Nguyệt mắt lạnh nhìn nàng nhưng không tức giận, Đông Lăng tính tình không được như nàng, hừ một tiếng nói: “Tứ tiểu thư cứ việc đi chơi đi, cẩn thận một chút, gió trên hồ rất lớn!”
Vừa nói xong, phía sau liền có thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang đến: “Bắc Nguyệt quận chúa!”
Sau đó một thiếu niên mặc áo chồn tuyết hoa lệ, trên dây lưng khảm thất sắc bảo thạch chạy đến, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, hai mắt cười đến cong cong.
“Thật là ngươi, ngươi cũng muốn đến giữa hồ xem Đan Dược Hội của Tiêu Dao vương sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn, đúng là tiểu thiếu gia Lạc Lạc của gia tộc Bố Cát Nhĩ, ấn tượng của nàng đối với Lạc Lạc không tồi, bởi vậy cười gật đầu.
“Vừa lúc ta cũng muốn đi, ta đã sai người đem thuyền tới, không bằng ngươi đồng hành cùng ta đi, ta một mình cũng rất nhàm chán.” Lạc Lạc đơn thuần vô cùng nhiệt tình, không chút nào vì Hoàng Bắc Nguyệt bị mọi người xa lánh mà mới nói lời mời nàng.
Đối với tính cách của hắn Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi vô cùng thích, không chút nghĩ ngợi gật đầu đáp ứng: “Ta thật lo không có thuyền đây, đa tạ ngươi.”
“Tứ cô nương, chúc ngươi đi chơi vui vẻ.” Đông Lăng cười nói với Tiêu Nhu xong liền cùng Hoàng Bắc Nguyệt đi theo Lạc Lạc đến chỗ bờ đang đậu thuyền.
Tiêu Nhu lộ ra một ánh mắt xem thường, nói: “Nơi nào lại xuất hiện một tên tiểu tử thúi!”
Lâm Uyển Quân từ nhìn thấy Lạc Lạc xuất hiện thì vô cùng khiếp sợ, chờ hắn đi mới lấy lại tinh thần, nghe được lời của Tiêu Nhu, kinh ngạc nói: “Ngươi không biết hắn là ai à?”