Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 263: Ai dám động đến ta (5)



Tuyết di nương cẩnthận suy nghĩ, nói: ” Hoàng Bắc Nguyệt kia lúc trước vẫn chỉ là một phếvật mặc cho người ta khi dễ, nhưng gần đây giống như đã biến thành người khác vậy. Lần trước nàng giết Tiết Mộng trên lôi đài, ta đã nghi ngờrồi, bằng vào vận đạo của nha đầu kia thì sao có thể cứ may mắn như vậychứ!”

” Ý của nương là…” Tiêu Vận lau khô nước mắt,kinh hãi quá mức khiến đầu óc của nàng nhất thời đình trệ, không suynghĩ được gì.

Tuyết di nương nói tiếp: ” Hôm nay nàng lạitiếp tục thắng hai cao thủ của Thượng Thư Phủ là Lâm Uyển Nghi và Lâm Tử Thành, bởi vậy theo nương suy đoán, thực lực của nàng sợ là đã đạt đếncấp bậc Hoàng Kim chiến sĩ. Thực lực của nàng đột nhiên tăng mạnh trongthời gian ngắn như vậy, nhất định là có kỳ ngộ, hoặc là có cao nhân chỉđiểm!”

Lời này rơi vào trong tai Tiêu Vận lại cực kỳ chói tai. Nàng từ nhỏ đến lớn luôn cố gắng thế mà cũng không gặp được kỳ ngộ gì, càng không có cao nhân chỉ điểm, dựa vào cái gì mà Hoàng Bắc Nguyệt lại gặp được?

Chẳng lẽ cả đời này của nàng sẽ không bao giờ đuổi kịp Hoàng Bắc Nguyệt sao? Sẽ bị nàng ta đạp ở dưới chân sao?

” Nương!” Tiêu Vận chợt nhỏ giọng, trong thanh âm tràn ngập oán độc: ” Nàng cho dù có lợi hại hơn nữa thì cũng không sống được bao lâu nữađâu. Thứ thuốc kia, không bằng nương gia tăng liều lượng lên đi! Mộtlần giết chết nàng luôn, như vậy sẽ không còn hậu hoạn gì nữa!”

” Việc này nương tự có tính toán, ngươi không cần để ý tới.” Lãnh quang chợt lóe trong mắt Tuyết di nương.

” Nương…” Tiêu Vận cảm động nói.

Tuyết di nương vuốt vuốt mặt nàng, cười nói: ” Vận nhi, hi vọng cả đờicủa nương đều đặt trên người ngươi, ngươi ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện a!”

Tiêu Vận kiên định gật đầu: ” Nương, người yên tâm, ta nhất định sẽ khiến người vừa lòng!”

” Tuyết di, Nhị muội, sao các ngươi vẫn còn ở nơi này? Nghe nói lãogia tử đang muốn đến đây thu thập Hoàng Bắc Nguyệt a!” Thanh âm ầm ĩcủa Tiêu Linh vang lên.

Tuyết di nương cùng Tiêu Vận nhìn nhau một cái, nha đầu này thật đúng là ngu ngốc mà!

” Đại tỷ đi trước đi, ta lập tức đến ngay.” Tiêu Vận quay đầu liếc Tiêu Linh một cái, trông thấy biểu tình hả hê trên mặt nàng ta, nàng khôngkhỏi có chút đồng tình.

” Vậy ta đi trước.” Tiêu Linh kéo kéo tà váy, mang theo nha hoàn vội vã chạy tới Lưu Vân Các.

” Vận nhi, chúng ta cũng đi qua một chút xem sao.” Tuyết di nương kéotay Tiêu Vận, hai người cũng nhanh chóng theo sát phía sau.

Lưu Vân Các.

Đông Lăng nhanh chân tới trước Tiêu Khải Nguyên, vừa vặn trông thấyHoàng Bắc Nguyệt đã thay đổi y phục. Một thân nhu váy thiển hồng sắc(màu đỏ sáng) thêu hình bách điệp xuyên hoa, bên ngoài lại khoác thêmmột chiếc áo ngắn bằng lông chồn, tóc búi kiểu thập tự (tóc búi hình chữ thập), trên tóc lại cài Kim Phượng bộ diêu (một dạng trâm cài có mấysợi trang trí rũ xuống, mỗi bước đi nó sẽ lắc lắc nên được gọi là bộdiêu), thân thể nhỏ nhắn, thần sắc lạnh nhạt nhưng xinh đẹp tuyệt trần,rất có phong phạm của đại gia khuê tú.

Đông Lăng tiến lên phía trước, cười nói: ” Tiểu thư thật là thông minh nha,nô tỳ chỉ mới búi tóc cho người có vài lần mà người đã học được.”

” Búi tóc so với luyện dược còn khó hơn, quả thật là hành hạ ta chết đi sống lại a!” Hoàng Bắc Nguyệt vừa sửa sang lại cái Kim Phượng bộ diêuvừa cười nói: ” Lão nhân kia đã tới chưa?”

” Hắn dámkhông đến sao?” Đông Lăng che miệng cười khẽ. Thời điểm nàng đến Tiêugia, bộ dáng kinh hãi của Tiêu Khải Nguyên khi nghe thấy Bắc Nguyệt quận chúa phái người tới làm nàng buồn cười không thôi.

HoàngBắc Nguyệt nhướn đôi mi thanh tú, quả nhiên, lão già kia bất quá cũngchỉ như thế. “Món quà” mà Linh Tôn tặng cho hắn, phỏng chừng cả đời nàyhắn cũng không quên được!

Thực lực chênh lệch lớn nhưvậy, cho dù hắn có trở thành rùa đen cũng không giấu được a. Nếu như hắn vẫn còn ẩn giấu thực lực mạnh mẽ thì may ra mới có thể ngạnh kháng(cứng rắn chống lại) một chút, còn nếu như không có thực lực gì, vậy thì chỉ có thể ngoan ngoãn để nàng khi dễ thôi!

Nghĩ tớiđây, Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi có chút khâm phục Linh Tôn, nói như vậy từ lúc hắn ra tay với Tiêu Khải Nguyên cho đến khi để cho Tiêu KhảiNguyên đào tẩu, hắn cũng đã tính toán hết thảy.