Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 549: Đại tái đối chiến (7)



Biết đâu là Hồng Liên kia cố ý dung bộ dạng này lừa hắn? Hắn chịu đủ cảnh hư ảo như hoa trong gương, trăng trong nước này rồi!

Chịu đủ rồi! Hoàng bắc nguyệt nhẹ giọng thở dài: “Ta nói rồi, không phải vậy.”

“Ta biết, trong lòng ngươi, ta vĩnh viễn là một tiểu hài tử chưa trưởng thành, cho nên có thể tùy ý lừa gạt cùng trêu chọc, có đúng hay không?”

Thanh âm của Lạc Lạc trở nên kích động, nghe vào trong tai giống như có chút trầm thấp cùng nghẹn ngào. Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Xin lỗi…”

“Đừng nói nữa!”

Lạc Lạc kích động nói, “Đây không phải là điều ta muốn! Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn hắn, trong ngực nổi lên một trận cuồn cuộn, nhổ ra một ngụm máu, vết thương trên vai lại chậm rãi thấm máu ra ngoài, cho dù nàng làm bắng sắt thì sắt mặt cũng trở nên trắng bệch. Lạc Lạc tay run rẩy một chút, quay đầu nhìn nàng một cái, trái tim nảy lên kịch liệt. Trên khuôn mặt thanh lệ vô song, đôi mày tinh xảo, giống như bút pháp tinh xảo vẽ nên một bông hoa, từng điểm từng nét, lộ ra một loại xinh đẹp làm linh hồn hắn rung động.

Đôi mắt trong suốt giống như một con suối âm u băng lãnh, hàn ý khắc vào trong cốt, như có thể thẩm thấu tiến vào xương tủy. Khuôn mặt nàng cùng Hồng Liên giống nhau như đúc, nhưng thấy thế nào, Hồng Liên cũng không làm tim hắn xao động dù chỉ một chút, nhưng nhìn nàng, lại có cái loại cảm giác lồng ngực trống rỗng. Lạc Lạc bước nhanh đi tới, đứng trước mặt nàng, từ nạp giới lấy ra một viên đan dược xanh biếc, đưa cho nàng ăn, sau đó cầm một cái dụng cụ đem vài viên đan dược khác bỏ vào, đổ thêm nước cho đan dược tan ra, đặt ở sát bên, lại đi ra ngoài lấy một chậu nước sạch đặt kế bên. “Rửa sạch vết thương, lấy dược bôi lên.”

Lạc Lạc thấp giọng nói, trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên. Hoàng Bắc Nguyệt cười cười, nói: “Đa tạ.”

“Ngươi là sư phụ ta, không cần cảm tạ.”

Lạc Lạc nói xong, lập tức bước nhanh đi ra ngoài. Hoàng Bắc Nguyệt thất thần trong chốc lát, lập tức cười rộ lên, tiểu tử này, hóa ra vẫn coi nàng là sư phụ, mới vừa rồi, trong lòng còn chút lo lắng,đứa nhỏ này, ngày càng hiểu chuyện, không thể so với lúc trước đơn thuần đáng yêu, không tưởng tượng được lại có thay đổi như thế! Chính mình đem vết thương rửa sạch một chút, vì nàng thường xuyên làm việc này, nên tốc độ cực kì nhanh, dược do Lạc Lạc đưa đều là cực phẩm, ăn hết một viên, trong lồng ngực bốc lên một cảm giác khó chịu, rồi từ từ biến mất, hơn nữa vết thương cũng lành lại vô cùng nhanh, có cảm giác hơi man mát đi vào xương tủy, đem vết thương đau nhức chậm rãi khép lại. Hoàng Bắc Nguyệt xé băng gạc, một đầu cắn ở miệng, một đầu cầm trên tay, quấn quanh vai, xong xuôi, mặc quuần áo, nàng giật giật bả vai mang theo một trận đau đớn Nha đầu kia, xuống tay thật đúng là một chút cũng không chút lưu tình, đau nhức như vậy nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ đau đến ngất xỉu. Năm năm, nghĩ không ra sau năm năm, nha đầu đó lại nghênh đón nàng như thế này, làm người khác vừa vui mừng lại vừa sợ hãi, thật sự là vừa mừng vừa sợ, cũng không biết miêu tả cãm giác cùa mình như thế nào mới chính xác. Đáng sợ nhất chính là trong lúc chiến đấu rút kiếm đâm về chỗ hiểm, không chút lưu tình, lại có người tư tưởng cực đoan, lạnh như băng người đầy sát khí như vậy. Điều măn mắn chính là…..nàng còn sống…. Năm năm qua, tâm tình hối hận cho tới bây giờ dù một chút cũng không giảm, nàng chính là loại người cảm tình luôn luôn mỏng, nhưng cũng không có nghĩa là không có. “Sư phụ, người đã khỏe rồi sao?”

Từ bên ngoài giọng nói của Lạc Lạc vang lên, không nghe nàng đáp lại, hắn cũng không dám đi vào.