Vị Ương nói xong, hung hăng quay lại trừng mắt với Hỏa Diễm Cự Thú, tức giận nói: “Đúng là đồ không có mắt, lại dám công kích bệ hạ, trở về Minh các hạ nhất định sẽ trừng phạt ngươi!”
Hỏa Diễm Cự Thú phủ phục trên mặt đất, phát ra vài tiếng “ô ô” vô cùng đáng thương. Mấy năm qua cũng không ai dám can đảm xâm lấn Tu La thành, bởi vậy nó cũng không có cơ hội thức tỉnh, hơn nữa tân vương còn chưa có đăng cơ, cho nên nó chỉ biết Tu La Thành sắp nghênh đón một vị tân vương chứ không biết đó là ai.
Vừa rồi nó mơ hồ nhìn thấy đôi mắt màu tím của Phong Liên Dực, lúc đó nó mới biết kẻ mà nó liều chết công kích chính là tân vương của Tu La Thành. Nó vốn muốn dừng tay nhưng lại không kịp, bây giờ trong lòng hối hận không thôi!
Ma thú thủ hộ mà lại dám công kích Tu La vương, tiếp theo nó không chỉ bị Minh các hạ trừng phạt, mà trong tương lai nếu tân vương đăng cơ, thức tỉnh được ma thú vương tộc, vậy chắc chắn nó sẽ phải nếm mùi đau khổ!
Thật là xui xẻo mà, vốn chỉ muốn bảo vệ Tu La Thành, diệt trừ đám lính đánh thuê dám cả gan xâm lấn Tu La Thành mà thôi, nào ngờ lại đắc tội với vương.
Làm ma thú thủ hộ thật đúng là không phải xui xẻo bình thường!
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của ma thú thủ hộ, trong lòng Vị Ương cũng âm thầm đồng tình với nó, đương nhiên nàng cũng không dám biểu lộ ra mặt. Vị tân vương này quá mạnh, cũng chỉ có Hư Huyễn Cảnh của Âm Hậu mới có thể đối phó được hắn, huyết thống truyền thừa của Tu La Thành, người bình thường sao có thể chống lại?
Đám tôm tép như bọn họ quả thật không dám có ý nghĩ đối nghịch với hắn.
“Vương, ma thú thủ hộ đã thần phục ngài rồi, mong ngài có thể mở một mặt lưới, tha thứ cho nó.” Vị Ương cung kính nói.
Nghe thấy lời này, nếu không phải đang quỳ rạp xuống đất, Hỏa Diễm Cự Thú đã gật đầu như điên rồi.
Ánh mắt lãnh đạm của Phong Liên Dực liếc nó một cái, Hỏa Diễm Kiếm trong tay chậm rãi biến mất, tròng mắt màu lửa đỏ cũng dần dần bị màu tím lấp lánh thay thế.
Tu La vương một thân áo trắng đúng trong biển lửa, nhìn qua giống như tuyết rơi trên đỉnh Thiên Sơn vậy, lạnh lùng cao ngạo, không nhiễm bụi trần, dung nhan tuyệt sắc trong hỏa diễm tựa như một đóa tuyết liên nở rộ, tao nhã không thua gì ánh sáng của nhật nguyệt!
Trong lòng Vị Ương khẽ run lên, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào gương mặt tuyệt thế cùng ánh mắt có thể mê hoặc lòng người kia nữa.
Buông dây xích giam hãm Hỏa Diễm Cự Thú ra, Phong Liên Dực mím môi, không nói một lời, vòng qua ma thú thủ hộ muốn rời đi.
“Vương!” Vị Ương thấy hắn rời khỏi, vội vàng hô: “Âm Hậu bệ hạ muốn gặp ngài!”
“Chuyện gì?” Phong Liên Dực có chút không kiên nhẫn mở miệng.
Vị Ương vội vàng nói: “Cửa vào Tu La thành đã mở ra, đám người Hoàng Bắc Nguyệt nhất định sẽ an toàn rời đi, xin vương không cần lo lắng. Âm Hậu bệ hạ mới gặp phải Mặc Liên của Quang Diệu Điện, nguyên khí lại bị Lục Đạo Thiên Nguyên Phù hút đi, cho nên…”
“Mặc Liên?” Phong Liên Dực nheo mắt, trong đầu hiện ra khuôn mặt tái nhợt quỷ dị của hắc y thiếu niên.
Vị Ương thống khổ nói: “Thần thú của Mặc Liên không thua gì ma thú thủ hộ, hơn nữa lại tiến hóa thần tốc, thực lực của hắn cũng vô cùng cường hãn, Âm Hậu dưới tình huống này, tự nhiên…”
“Là ai nói cho Mặc Liên biết về chuyện của Vạn Thú Vô Cương?” Vị Ương còn chưa kịp nói xong, Phong Liên Dực đã cắt đứt lời nàng.
Chuyện Hoàng Bắc Nguyệt có Vạn Thú Vô Cương, trừ hắn ra thì cũng chỉ có Âm Hậu biết, mà Mặc Liên vừa xuất hiện đã lập tức hướng Hoàng Bắc Nguyệt đòi Vạn Thú Vô Cương, chuyện này từ lúc bắt đầu hắn đã cảm thấy có chút không được bình thường rồi.
Mặc dù hắn chưa có điều tra kỹ về kẻ tên là Mặc Liên này, thế nhưng trong khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi vừa rồi, hắn biết Mặc Liên tuyệt đối không phải loại người tâm tư thâm trầm, thích tính kế người khác.