Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 642: Hoàng thất phân tranh (20)



Quyền vương xoay người cười đối với người mang khí chất quỷ dị, trong trẻo nhưng lạnh lùng là Hoàng Bắc Nguyệt rồi nói: “Vẫn là tiểu hài tử, không hiểu chuyện, khiến cho các hạ chê cười rồi.”

Quyền vương lại dám ngang nhiên xem thập nhất hoàng tử như con của mình, tự phụ như thế, xem ra, đúng là cảm thấy nắm chắc phần thắng.

Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý gật đầu, nói: “Vương gia tiếp đón khách nhân đi, tự chúng ta đi vào là được.”

Nói xong không chờ Quyền vương lên tiếng, liền mang người trực tiếp đi tới trước, quả thực có chút không coi ai ra gì.

Người bên cạnh Quyền vương lộ ra thần sắc không vui, đang muốn phát tác, lại bị Quyền vương duỗi tay ngăn cản.

“Luyện dược sư hiếm thấy như thế, lại còn là một luyện dược sư cao cấp, chúng ta phải không tiếc thủ đoạn để mượn sức, chịu một chút uất ức thì đáng gì, ngẫm lại một chút kế hoạch lâu dài đi!”

“Vâng, Vương gia nói rất đúng!”

Hoàng Bắc Nguyệt đến ghế của mình rồi ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Văn Địch giả trang thành Phong Liên Dực đi tới, hai người nhìn thấy nhau, chỉ hơi gật đầu, rồi giả bộ như không quen biết.

Nàng ngồi trong chốc lát, rồi đứng dậy, một mình ra ngoài, hậu viện của vương phủ là nơi nữ quyến ở lại, nàng cũng không nghĩ đến việc vào đó, nên đi loanh quanh một vòng, thời điểm đang định rời đi, đột nhiên trong hậu viện lại truyền ra âm thanh kịch liệt!

“Tại sao lại đối xử với huynh trưởng như vậy? Trước khi phụ hoàng lâm chung rõ ràng đem ngôi vị truyền cho huynh ấy! Chính tai ta nghe được, các ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao? Đừng biến ta thành kẻ gian ác âm mưu soán ngôi như vậy!”

Bộp ——

Tiếng đập tay vào bàn nặng nề vang lên, một thiếu phụ với thanh âm run rẩy nói: “Lời này ngươi không được nói nữa! Nhã Ngọc, mẫu hậu đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Phong Liên Dực không phải là chính thống hoàng tộc của Bắc Diệu quốc, ngươi mới là….!”

“Hừ, hoàng huynh không phải thì ai mới phải, anh minh như phụ hoàng, chẳng lẽ còn không biết sao? Hoàng huynh vì Bắc Diệu quốc chịu khổ nhiều như vậy, mười năm làm con tin, không có hắn, Bắc Diệu quốc không biết còn phải ở trong hoàn cảnh chiến loạn bao nhiêu năm, mà các ngươi lại…… ”

Thanh âm kịch liệt của thiếu niên này đương nhiên là của thập nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc, còn thanh âm ung dung, tự nhiên là Nhã hoàng hậu của Bắc Diệu quốc.

“Không biết hoàng hậu cùng thập nhất hoàng tử ở đây, quấy rầy nhị vị nói chuyện, Yên Nhiên thật sự là đáng chết.” Thanh âm mềm mại đáng yêu vang lên

Hoàng Bắc Nguyệt nhất thời cảm thấy da đầu tê dại, Ngụy Yên Nhiên đến khi nào mà không có ai phát hiện!

Nhã hoàng hậu cùng thập nhất hoàng tử ngây ngẩn cả người, Ngụy Yên Nhiên vừa cười nói: “Hậu viện này nhiều người nhiều miệng, cũng không giống như trong cung, Hoàng hậu nương nương cùng điện hạ muốn nói gì, hay là hồi cung rồi nói, ở chỗ này người ngoài nghe thấy thì làm sao bây giờ?”

“Ngươi” Nhã hoàng hậu ngập ngừng, song vừa tiếp xúc với ánh mắt của Ngụy Yên Nhiê thì không nói được lời nào.

“Yên Nhiên nghễnh ngãng, cái gì cũng không nghe được.” Ngụy Yên Nhiên mềm mại cười, lập tức một tiếng chuông bạc êm tai vang lên, nàng liền từ sâu trong viện chậm rãi đi tới, một nha hoàn bên cạnh giúp nàng nâng vạt áo, mềm mại sa mỏng bao vây lấy thân thể uyển chuyển, xa xa vừa nhìn cũng khiến người thần hồn điên đảo.

Sau khi nàng đi một lúc lâu, Nhã hoàng hậu mới nặng nề thở hổn hển một hơi, rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, oán hận cắn răng: “Đồ chỉ biết dụ dỗ người khác!”

“Mẫu hậu, người đó thật đẹp.” Phong Nhã Ngọc thì thào nói, thiếu niên kinh nghiệm sống chưa có nhiều, rất dễ bị mê hoặc như vậy.

Nhã hoàng hậu lạnh lùng thốt: “Chỉ biết dụ dỗ, tương lai nhất định hại nước hại dân! Nhã Ngọc, ngươi cách xa nàng ta một chút!”

Phong Nhã Ngọc thấp giọng không biết nói cái gì, mẫu tử hai người nói gì nữa Hoàng Bắc Nguyệt cũng không có hứng thú nghe, liền rời đi.

Tiền thính âm thanh vui nhộn vang lên, yến hội chính thức bắt đầu rồi.