Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 660: Gặp lại Chiến Dã (8)



Thừa dịp này xem thật kỹ thực lực của người trị vì tương lai của quốc gia đối phương!

Ngọn lửa màu tím cùng với gió trong suốt đồng thời lao ra, mang theo sức mạnh của hàng ngàn quân, mắt thấy hai lực sắp va chạm vào nhau, bỗng nhiên một thân ảnh màu đen nhanh như tia chớp xuất hiện, đầu tiên là một mảnh hàn băng chặn lại ngọn gió trong suốt kia!

Sau đó lại nâng tay, một đạo hỏa diễm nguyên phù nổ tung lên, ngọn lửa màu đỏ mạnh mẽ trong nháy mắt bùng cháy, va chạm với ngọn lửa màu tím!

Trong cuồng phong cuồn cuộn, đứng ở chính giữa là một người đeo mặt nạ quỷ, tóc đỏ như lửa trong thoáng chốc tung bay lên!

Tóc đỏ mặt nạ quỷ, dáng vẻ đó nhìn làm sao cũng thật quỷ dị!

Mà có thể đồng thời ngăn cản chiêu thức của hai cao thủ, sự cường hãn đến bực này, hoàn toàn không phù hợp với bóng dáng trông có vẻ nhỏ gầy kia!

Ngọn lửa mãnh liệt chỉ lóe lên trong thoáng chốc, rồi tiêu tán giống sương sớm bị ánh sáng mặt trời phá vỡ.

Chiến dã kinh ngạc đứng im tại chỗ, vẫn giữ nguyên tư thế nắm đao không hề nhúch nhích, trên khuôn mặt lạnh lùng tràn ngập vẻ chấn động, làm cho dáng vẻ lúc nào cũng lạnh như băng của hắn có một chút dấu hiệu bị dung hòa.

Công chúa Anh Dạ mở to đôi mắt nhìn, trong con ngươi xinh đẹp, chỉ có một mảnh lửa đỏ lấp lánh!

Người đeo mặt nạ quỷ này ….!

Không muốn để bọn họ tiếp tục suy đoán, Hoàng Bắc Nguyệt dứt khoát lấy mặt nạ xuống, đôi mắt thanh lãnh giống như trước kia nâng lên, nhìn về phía Chiến Dã, trên môi thoáng mang nụ cười mờ nhạt.

“Thái tử Chiến Dã, đã lâu không gặp.”

Vừa mới nói xong, bên môi liền trào ra rất nhiều máu tươi, thân thể nàng cũng không phải làm bằng sắt, cùng lúc chặn hai cao thủ, nàng có chút không chịu đựng nổi.

Nếu là người bình thường, ở giữa phong sát cùng diễm sát, sớm đã bị xé thành nhiều mảnh vụn rồi! Nàng có phù chú thuật, có thể phong ấn không gian, chỉ là bị nội thương một chút mà thôi.

Nhìn thấy mặt của nàng, Chiến Dã đã quá mức kinh ngạc, thấy nàng ho ra máu, tự nhiên cảm thấy trong lòng bị thiêu đốt, đang định đi lên giúp nàng, Phong Liên Dực đã nhanh hơn một bước, đỡ lấy vai của nàng.

“Nguyệt?”

Hoàng Bắc Nguyệt khoát tay, máu trong lồng ngực đã nôn ra hết, vốn đã đỡ hơn rồi, nhưng nàng vừa định nói chuyện, trong lòng liền có một loại cảm giác trời đất quay cuồng, thoáng cái đã xông lên đỉnh đầu, trước mắt nàng tối sầm, liền ngã xuống ngất đi.

“Nguyệt!”

“Bắc Nguyệt!” Chiến Dã sải bước tiến tới, Phong Liên Dực đã bế nàng lên, xoay người chạy vào trong biệt biện, Chiến Dã ngẩn ra một chút, cũng lập tức đi vào theo.

“Công chúa…” Chuyện vừa rồi chỉ xảy ra trong nháy mắt, không đến một phút ngắn ngủi, từ lúc người đeo mặt nạ quỷ xuất hiện, đến khi người đó biến thành Bắc Nguyệt quận chúa, bọn họ hoàn toàn không kịp phản ứng.

Đôi mắt Anh Dạ khẽ động, đột ngột túm lấy tay Vô Song, hỏi: “Vừa rồi ngươi nhìn thấy gì?”

“Nô tì… nô tì…” Vô Song không dám nói, sợ chuyện nàng vừa mới nhìn thấy là ảo giác.

“Vô dụng!” Công chúa Anh Dạ khẽ quát một tiếng, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng mà chạy vào bên trong biệt viện.

Vào phòng, đem Hoàng Bắc Nguyệt đặt ở trên giường, Phong Liên Dực vươn tay bắt mạch của nàng, lông mày của hắn nhăn lại càng lúc càng chặt, gần như là chụm lại cùng một chỗ!

“Thế nào rồi?” Chiến Dã ở một bên sốt ruột hỏi, y thuật của Phong Liên Dực rất tốt, điều này hắn biết, triệu hoán sư phong thuộc tính, đối vơi y thuật đều ít nhiều hiểu rõ.

“Hỗn loạn!” Phong Liên Dực nhăn mày, một lúc lâu mới nói ra được hai chữ.

“Nguyên khí hỗn loạn?” Chiến Dã nói xong, từ trong nạp giới lấy ra mấy cái chai lọ, đều là linh dược có thể làm cho nguyên khí ổn định.