*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẫn Mẫn
Beta: Mặc Quân Dạ
“Muốn giết con mồi của ta sao, không dễ dàng như vậy đâu, đánh thắng ta đã rồi hãy nói.” Hoàng Bắc Nguyệt giơ ngón tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ, nhất thời, một tấm chắn lửa hình sao sáu cánh lập tức xuất hiện trong không khí.
[sao sáu cánh]
Hoàng Bắc Nguyệt cầm chính giữa của tấm chắn lửa, cười nói: “Nếu như ngươi có thể xông qua thì ta sẽ để cho ngươi đi.”
Hỏa nguyên khí hùng hậu đập vào mặt, lực lượng nặng nề đè ép khiến nàng cảm thấy khó thở, nàng biết, người này quá mức mạnh mẽ, mạnh đến nỗi nàng không cần động thủ cũng biết bản thân không có khả năng thắng.
Mạnh như vậy, rốt cục nàng ta đã đến cảnh giới gì rồi?
Thiên Đại Đông Nhi cắn môi, không phục nói: “Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng đắc ý vội, cho dù ta đánh không lại ngươi thì cũng tuyệt đối không buông tha cho Ngụy Võ Thần đâu!”
Hoàng Bắc Nguyệt thu hồi tấm chắn lửa, năng lượng hùng hậu men theo cánh tay của nàng chậm rãi biến mất.
“Nếu ngươi đã quyết định quên đi quá khứ thì cũng đừng hỏi tới việc này nữa, mau trở về yên yên ổn ổn làm thiếu cung chủ của Thánh Huyết Cung đi, thù của mẫu thân, ta sẽ tự tay báo.”
“Ta biết, ngươi vẫn luôn cảm thấy ta rất vô dụng, ngay cả mối thù của Trưởng công chúa cũng không báo được. Hoàng Bắc Nguyệt, ta sẽ không vô dụng mãi như thế này đâu. Một ngày nào đó, ta sẽ giết Ngụy Võ Thần cho ngươi xem.” Thiên Đại Đông Nhi hung hăng nói xong liền quay đầu ngựa, rất nhanh đã đi mất.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của nàng ta, nàng chưa từng cảm thấy Đông Lăng là người vô dụng, dù sao mỗi người đều có sở trường riêng, nàng không hề chê bai Đông Lăng, là chính nàng ta tự chê bai bản thân mình.
Hoàng Bắc Nguyệt xoay người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đuổi kịp đội ngũ sứ thần của Đông Ly Quốc.
Hiện tại, người mà hoàng đế Bắc Diệu Quốc cưới chính là nữ nhi thứ ba của Ngụy Võ Thần, cho nên từ nay về sau, Ngụy Võ Thần chính là quốc cữu của Bắc Diệu Quốc. Việc lần này cũng không đơn thuần là gả nữ nhi nữa, nó đã tượng trưng cho việc hai quốc gia kết minh lại với nhau.
[quốc cữu: nói trắng ra là bố vợ của vua ấy mà~:3]
Các quốc gia thời cổ đại thường xuyên lấy hôn nhân chính trị để duy trì hòa bình, một nữ tử khi gả đi thường sẽ mang lại mấy năm thậm chí là mấy chục năm hòa bình cho quốc gia của mình, không cần tổn phí một binh một tốt, chuyện có lời như vậy cớ sao lại không làm?
Đại tướng quân Ngụy Võ Thần cũng tương đối vui vẻ, vốn hắn đưa Ngụy Yên Nhiên đi Bắc Diệu Quốc là để trao đổi vài tòa thành trì với Quyền vương, không nghĩ đến cuối cùng lại có thu hoạch lớn như vậy, thực sự là bất ngờ.
Vì cao hứng, Ngụy Võ Thần cũng tự mình đến Bắc Diệu Quốc tham gia hôn lễ, nhân tiện chuẩn bị trao đổi một chút về việc hai nước kết minh, xem xem sau khi liên hợp lại nên tiêu diệt quốc gia nào trước.
Đội ngũ sứ thần của Đông Ly Quốc chỉ có thể dùng bốn từ “mênh mông cuồn cuộn” để hình dung, chỉ riêng tinh binh hộ vệ cũng đã là ba vạn người, trong đội ngũ có năm cỗ xe ngựa, bên ngoài thoạt nhìn giống nhau như đúc, hộ vệ bên ngoài xe ngựa cũng là hạng cao thủ số một số hai.
Xem ra bệnh đa nghi của Ngụy Võ Thần rất nặng, dùng năm cỗ xe ngựa giống nhau làm thủ thuật che mắt, người ngoài căn bản không thể biết được đâu mới là thật.
Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xổm trên đỉnh núi, nàng nhìn kỹ vết bánh xe lưu lại trên mặt đất, tìm kiếm từng manh mối nhỏ nhất, cũng ngay lúc này, một đạo ánh mắt như ngưng tụ thành thật chất từ trong đội ngũ của Đông Ly Quốc nhìn thẳng về phía nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt cực kì nhạy bén, trước khi ánh mắt kia kịp nhìn tới, nàng đã lách mình núp sau một tảng đá lớn.
Ánh mắt kia chăm chú nhìn về vị trí mà nàng vừa đứng một lúc lâu rồi mới dời đi, đội ngũ sứ thần cũng chậm rãi đi xa.
Hoàng Bắc Nguyệt có chút khẩn trương, trái tim cũng đập nhanh hơn bình thường, đây là chuyện rất hiếm xảy ra.
Không hổ là Ngụy Võ Thần, ngay cả thủ hạ cũng có người mạnh như vậy, một cao thủ chuyên ẩn giấu hành tung như nàng mà cũng bị phát hiện ra.