Phượng Nghịch

Chương 109





Đầu ngón tay nắm ly rượu của Hách Liên Du dừng một chút, không chút để ý hớp một hớp. Thanh Thụy đã kéo ghế ra cho Thượng Quan Mạn, điệu múa được múa ở giữa Lê Viên. Nam tử mặc áo rộng hoa lệ khom lưng phất tay áo, mạnh mẽ múa, cô gái xoay tròn vòng eo mềm mại, cương nhu lưu loát, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, chọc cho mọi người trầm trồ khen ngợi điếc tai nhức óc.
Nàng làm như chuyên chú xem, khóe môi mang cười. Con ngươi không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ở giữa. Hai người đều không vui mừng. Khắp mọi nơi náo nhiệt vô cùng, tiếng cười tiếng đàn sáo tiếng ồn ào của các quan viên lần lượt xoay quanh, càng nổi bật lên không khí trầm lặng trong nhã các tịch mịch, ngồi đã lâu, làm như cũng không thở nổi.
Giữa nhã các có con đường tương thông, quan viên dễ dàng hàn huyên, vì vậy thường xuyên có áo tím áo đỏ bưng rượu tiến đến, náo một hồi trong các, qua đi, bỗng yên tĩnh lại.
Chợt có nội thị thông bẩm: "thái tử Tây Lãnh đến ~~" liền nghe tiếng cười sảng lảng. Hai người một trước một sau bước vào nhã các. Thoáng chốc chỉ cảm thấy trong các sáng lên, đi đầu là nam tử trẻ tuổi mặc triều phục đỏ thêu rồng bay giương năm móng bằng chỉ bạc vàng, di động ở trong ánh sáng. Ánh sáng lung linh, đầu đội mũ vàng, bên trên mũ đính khổng tước hoa lệ, nổi bật lên mặt như bạch ngọc. Con ngươi hắn sáng lên liền đi về phía Hách Liên Du "Hách Liên Đại nhân, ngưỡng mộ đã lâu."
Bởi vì là ngoại quốc, Thượng Quan Mạn đã sớm tránh sang một chỗ, xa xa chỉnh đốn vạt áo làm lễ với hắn, khom người thanh tao, phong tư khổ sở động lòng người. Thái tử Tây Lãnh đáp lễ, bỗng nhiên trợn tròn con mắt, làm như nán lại nhìn, Hách Liên Du đứng dậy cười nói: "Tử Thanh không đón tiếp từ xa, còn phải phiền Điện hạ tìm đến, thật sự là thất lễ"
Thái tử Tây Lãnh thật vất vả phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Hách Liên Đại nhân thật may mắn, có thể được giai thê như thế." Nâng ly cười nói: "Vì Lâm Quan Điện hạ xinh đẹp kính Đại nhân một ly."
Ánh mắt Hách Liên Du đi vòng qua trên người một người sau lưng thái tử Tây Lãnh, quay mắt lại, khóe môi mỉm cười: "Mời."
Người sau lưng mặc áo trắng, cũng nâng ly đối với Hách Liên Du: "Hách Liên Đại nhân, đã lâu không gặp."
Hách Liên Du nheo mắt: "Hàn gia đi xa, lại cũng không thông báo một tiếng với bằng hữu, thật sự là làm cho người ta buồn lòng."
Hàn gia cười ha ha: "Tiểu nhân nhà nghèo vị thấp, thật sự là sợ đường đột Đại nhân, Hàn mỗ tự uống một ly ở chỗ này tạ tội." Dứt lời nâng ly uống một hơi cạn sạch. Hách Liên Du cũng uống, chỉ thương lượng cùng thái tử Tây Lãnh. Hàn gia mỉm cười ở một bên, chỉ cảm thấy có người nhìn hắn, cười dài xoay người lại, quả là Thượng Quan Mạn, nhanh chóng nháy mắt với nàng.
Thượng Quan Mạn không nhịn được liền cười, trái tim vẫn bởi vì cái nháy mắt kia mà đập thình thịch. Thấy Hách Liên Du và thái tử Tây Lãnh trò chuyện với nhau vui mừng, cầm lấy ly rượu, Hàn gia liền nâng ly bước tới. Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng mím môi, hạ thấp giọng chế nhạo: "Chẳng lẽ Hàn gia chính là ‘Long Dương Quân’ trong truyền thuyết sao?"
Trên mặt Hàn gia trận hồng trận xanh, chỉ cảm thấy trán mơ hồ rút gân, vỗ trán nói: "Nàng......" Thấy nụ cười giảo hoạt của nàng, đắc ý như hài tử được kẹo, trái tim bỗng nhiên nhúc nhích, mới bưng ly rượu cười: "Vậy hãy để cho danh sĩ kính Điện hạ một ly."
Thượng Quan Mạn cười nói: "Thật là vinh vạnh." Muốn bưng ly, lại bị ngón tay thon dài của hắn đè lại, giương mắt chỉ thấy nụ cười ấm áp lỗi lạc của hắn: "Nữ tử đừng uống nhiều mới tốt, lấy trà thay rượu như thế nào?"
Trong lòng nàng chính là ấm áp, cũng không phản bác hắn, thản nhiên tiếp nhận săn sóc của hắn, gật đầu mỉm cười: "Cũng được."
Hai người nhìn nhau cười nâng ly nhỏ đối ẩm, nhìn thấy ánh mắt Hách Liên Du không chút để ý thoáng nhìn, thâm thúy hàm chứa uy hiếp bén nhọn, khiến lòng người lạnh đi, trên mặt Hàn gia vẫn cười tủm tỉm. Đột nhiên tiến gần lên, Thượng Quan Mạn cả kinh thân thể cứng đờ. Môi mỏng của hắn cách bên tai nàng chỉ hai ngón tay, liền ngửi thấy hương lan yếu ớt, vui vẻ cười nhẹ nói: "Nếu nàng sống ở chỗ này không thoải mái, không bằng đi theo ta đi."
Thượng Quan Mạn rút lui người nhướng mày, hai tròng mắt nở nụ cười nhìn hắn: "Đi nơi nào đây, phong phú Đông cung cho thái tử Tây Lãnh, xưng tỷ muội với Hàn gia?"
Hàn gia nắm cái ly thật chặt, sợ không nhịn được đưa tay bóp khuôn mặt trắng nõn vô cùng mịn màng của nàng, vô cùng không dễ dàng mới chịu đựng xung động, không cam lòng mơ hồ cắn răng: "Cái miệng của nàng thật là không buông tha người."
Chưa kịp nói nhiều một câu, lại có một đám quan viên tràn vào nhã các, thấy thái tử Tây Lãnh, liền vây hắn cùng với Hách Liên Du tới nước chảy không lọt. Thái tử Tây Lãnh kêu Hàn gia cứu giá, Hàn gia bất đắc dĩ, vội vã dặn dò: "Ta chỉ ở chỗ này ba ngày, nếu muốn đi thì đến trạm dịch tìm ta."
Hôm nay thế cục mặc dù không ổn, nhưng cũng chưa tới thời điểm khuyên nàng thoát đi. Hàn gia luôn luôn bén nhạy, chẳng lẽ đánh hơi được gì rồi sao?
Hách Liên Du bị những quan viên kia đẩy ra khỏi nhã các. Phía dưới vẫn ca múa như cũ, lại cảm giác trong các càng phát ra vắng lạnh. Màn che di động, mơ hồ làm như bóng dáng của Hồng Phi. Nàng nhô người ra, quả thấy bóng dáng thái tử cao cao tại thượng ngồi trên không, vội vã ra khỏi nhã các. Hồng Phi đứng ở dưới bậc chào đón, thanh âm hắn cực thấp: "Điện hạ, Thái Tử Điện hạ dẫn người đi Quan Tuy cung rồi."
Nàng nghe vậy hơi cong khóe môi, nói: "Tam ca ghét hắn như vậy, chắc phải tận mắt nhìn hắn thất thế." Cúi đầu kéo váy theo bậc thang xuống: "Ta tới Quan Tuy cung dẫn Nhu Phi ra trước, ngươi nhất định phải ngăn thái tử ở bên ngoài Quan Tuy cung, hiểu không?."
"Thuộc hạ hiểu."
Nếu thái tử dẫn theo người nhất định là lượn quanh đường nhỏ trong cung. Nàng trực tiếp ngồi kiệu đi trước, chắc chắn đi trước bọn thái tử. Chuyện này vốn là bẫy rập Nhu Phi dàn dựng, nếu nhân vật chính không có ở đây, âm mưu này làm sao có thể tiếp tục nữa.
Ban đầu vì chương hiển sủng ái của Hoàng đế đối với Nhu Phi, mới xây một tòa cung điện, chính là Quan Tuy cung. Từ đó Nhu Phi tập hết sủng ái ở một thân, tựa hồ sủng phi từ xưa có thể được đều đã lấy được. Nàng thường xuyên không nhịn được suy đoán lòng của phụ hoàng, có lẽ ông cũng không phải bởi vì Nhu Phi mà sủng ái, ông chỉ là thiếu hụt một người sủng ái mà thôi, mà Nhu Phi vừa vặn đủ điều kiện.
Cung nữ đứng hầu trước điện kinh ngạc vội vàng lễ bái: "Lâm Quan Điện hạ."
Thượng Quan Mạn bước nhanh đi tới trong điện: "Nương nương các ngươi có ở đây không?" Cung nữ kia cản không được, chỉ có thể đuổi theo ở phía sau: "Hồi Điện hạ, nương nương ở bên trong, nhưng...."
Thượng Quan Mạn đã xuyên qua màn tơ bước vào trong điện, vừa vào liền trông thấy Nhu Phi chỉ mặc quần áo mỏng tựa vào trên ghế mĩ nhân, thấy là nàng, nâng cằm lên cười: "Là Lâm Quan Điện hạ sao, thật là khách ít đến."
Nàng bước nhanh tiến lên, một tay cầm cổ tay Nhu Phi: "Đi theo ta." Cung tỳ trong điện thấy nàng như thế, đều là luống cuống, mong muốn tiến lên, nàng lạnh lùng quét qua, con mắt như đầm sâu, quát lên: "Tất cả lui ra!"
Mọi người cả kinh liên tiếp lui về phía sau.
Nhu Phi "phì" bật cười: "Dữ như vậy làm gì, ngươi xem đã dọa các nàng sợ kìa."
Phải nhanh lên. Mặc dù không biết Hách Liên Du có thật trở lại hay không, nhưng nếu thái tử dẫn người tiến đến, xông vào Quan Tuy cung. Tình ngay lý gian, cho dù ai cũng giải thích không rõ ràng. Năm ngón tay của Thượng Quan Mạn không nhịn được nắm thật chặt.
Nhu Phi cười nói: "Đừng phí khí lực, hiện tại ta sẽ không ra khỏi cung điện này nửa bước." Nàng giảo hoạt nghiêng đầu: "Nếu ngươi là nam tử, vẫn còn có thể, đáng tiếc......" thân thể Nhu Phi bỗng chốc dừng lại, mũi tên nhọn sáng sắc bén đặt ở trên cổ. Trên mặt Thượng Quan Mạn khúc xạ ánh lạnh như nước thu, trong mắt nàng đều là vụn băng: "Đi theo ta."
Lưỡi tên lạnh hại rách da thịt trắng noãn, máu đỏ thẫm chảy ra, sắc môi Nhu Phi dần dần trắng, ánh mắt cuối cùng cũng nghiêm túc "Ngươi lại thực có can đảm!"
Thượng Quan Mạn lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi thật cho là ta không dám động tới ngươi."
Ánh mắt uy hiếp như vậy, khiến cho nàng nhớ tới mắt phượng bay lượn phía chân trời, nhẹ nhàng liếc, không rét mà run. Nhu Phi nháy mắt sợ sệt, chỉ đành phải miễn cưỡng cười nói: "Ta theo ngươi đi là được."
Thượng Quan Mạn đẩy nàng từ sau điện đi ra ngoài, tất cả cung tỳ trốn bên cạnh, trong điện yên tĩnh, hai người không tiếng động đi qua. Lưỡi tên lạnh ép trước cổ khiến Nhu Phi không thể không ngẩng đầu lên thật cao. Hậu viện có phòng để đồ, Thượng Quan Mạn đẩy cửa ra, đẩy nàng đi vào. Hai đầu gối Nhu Phi mềm nhũn, ngã nhào trên đất.
Thượng Quan Mạn bình tĩnh nói: "Xong chuyện sẽ có người thả ngươi ra ngoài." Liền muốn đóng cửa, Nhu Phi đột nhiên cười: "Ngươi thật cho là, lấy lực lượng của ngươi, có thể cứu được Thượng Quan Uyên sao?"
Động tác dừng lại, Thượng Quan Mạn hết sức đè nén tức giận trong lòng, chậm rãi đưa mắt lên nhìn: "Tam ca đã từng sủng ái ngươi như vậy, ngươi thật ác độc thế sao?"
"Sủng ái?" Mặt thanh lệ của Nhu Phi kẹp vài tia đau đớn oán hận: "Sủng ái của hắn và phụ hoàng ngươi có gì khác biệt, bất quá đều coi ta như một cái bóng. Huống chi nếu trong lòng hắn thật có ta, như thế nào thiết kế một cái bẫy đẩy ta đi vào." Nàng trừng lớn mắt: "Ngươi nói xem, đây cũng là trong lòng có ta?"
Thượng Quan Mạn không có gì để nói. Thật là bi ai, nàng cùng Nhu Phi, bất quá đều là con cờ trong lúc nam nhân tranh đấu thôi. Ở nháy mắt thất thần này, đột nhiên giật mình sau lưng có người, kinh ngạc xoay người lại, hai ngón tay có lực mà lạnh như băng chính xác không có lầm bóp cổ họng của nàng. Nàng không thể động đậy, chỉ nghe chủ nhân bàn tay cười nói: "Điện hạ nên đàng hoàng một chút, nếu nô tỳ không cẩn thận trơn tay, Phò mã Đại nhân cần phải đau lòng đấy."
Thanh âm nghe trẻ tuổi, nghĩ đến là một cung tỳ có võ công.
Nhu Phi đã đứng dậy, nhẹ nhàng phủi quần áo: "Kịch hay đã bắt đầu rồi, Điện hạ không bằng ở một bên nhìn đi."
Nhu Phi khoác áo tơ từ từ vào điện. Nha hoàn kia trói tứ chi Thượng Quan Mạn lại, chận lại răng môi để cho nàng khó có thể nói chuyện, mang tới phòng kế, cách vách tường khắc hoa, nhìn tình hình trong điện rõ ràng.
Nhu Phi mới vừa nằm lên giường mĩ nhân, một nam tử mắc áo lam bước nhanh vào điện, chính là y phục hôm nay Hách Liên Du mặc. Người nọ cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt, lại thẳng tắp băng qua trong điện lui về phía sau điện đi. Ý niệm chớp thoáng qua trong đầu Thượng Quan Mạn, giãy giụa đứng dậy, Tam ca, không nên đuổi theo vào, đây là bẫy rập!
Nhu Phi đột nhiên nhìn chằm chằm cửa điện nhẹ nhàng cười một tiếng, tiếng bước chân lộn xộn vang lên, đoàn người vội vã xông tới, đi đầu là áo đỏ mũ vàng, chính là đương triều thái tử.
Thượng Quan Mạn chỉ cảm thấy có cái gì "Phanh" vỡ vụn ở trong lòng, nặng nề rơi xuống. Nàng kịch liệt giãy giụa, dù là thái tử có thể bỏ chạy trước khi Hoàng đế tới cũng được, sức tay cung nữ kia cực lớn, ấn nàng nửa phần không thể động đậy.
Thái tử thấy trong điện chỉ có một mình Nhu Phi cau mày nói: "Lục soát!"
"Ngươi thật to gan!"
Ngoài cửa điện vang lên thanh âm quát lạnh của Hoàng đế. Nương theo tiếng bước chân, long bào vàng sáng của Hoàng đế bước vào trong điện, sắc mặt tái xanh hung hăng nhìn chằm chằm thái tử: "Ngươi dẫn theo người chạy đến Quan Tuy cung làm gì, muốn tạo phản sao?"
Nhu Phi bước nhanh nhào tới trong ngực Hoàng đế: "Quan gia, nô tì ở trên giường nghỉ ngơi, không ngờ Thái Tử Điện hạ mang người xông tới, muốn đánh nô tì." Nàng che mặt khóc thảm thiết: "Nô tì không còn mặt mũi ra mắt Thánh thượng, nô tì nguyện lấy cái chết chứng tỏ." Đẩy Hoàng đế ra liền thẳng tắp đánh tới cột nước sơn.
Hoàng đế thoáng nhớ đến hình ảnh chính mắt thấy Hoa Dương đụng cột, cảm thấy  như có mùi tanh không bến bờ xông tới, hung hăng một kích ở trong lòng ông, ông hoảng sợ hô to: "Chặn Nhu Phi lại."
Nội thị vội đi cản nàng, cũng chỉ cản trở nửa thế đầu, "Phanh" một tiếng Nhu Phi mềm nhũn ngã xuống đất. Hoàng đế muốn tiến lên, thân thể đột nhiên thoáng cái như muốn té xuống, Tào Đức cả kinh vội vàng tiến lên dìu. Hoàng đế chỉ đành phải vịn cánh tay Tào Đức kêu: "Mau tuyên ngự y."