Sau khi Phượng Tầm rời khỏi, một âm thanh nhu hòa vang lên ở phía sau Tần Quân.
Tần Quân quay đầu nhìn thiếu nữ đang đi đến gần cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nở nụ cười rực rỡ. Nhưng sau khi nhìn thấy vệt nước mắt chưa lau khô của Tần Ngọc Nhu, tươi cười dần dần biến mất, mắt to tràn đầy mờ mịt.
"Đại tỷ tỷ khóc sao?"
Tần Ngọc Nhu giơ tay xoa nước mắt ở khóe mắt, mỉm cười nói: "Xin lỗi, đã để đệ thấy được. Ta bởi vì vừa rồi Tầm nhi muội ấy.."
"Đại tỷ tỷ thật thích khóc nhè. Mới vừa rồi đệ nhìn thấy tiểu vương gia bắt nạt nhị tỷ tỷ, nhưng tỷ ấy đâu có khóc đâu." Tần Quân xấu hổ nhăn cái mũi lại, làm mặt quỷ nói: "Hơn nữa, ngày hôm qua đệ bị thương còn chưa khóc, đại tỷ tỷ lớn như vậy rồi mà còn thích khóc."
Mặt Tần Ngọc Nhu cứng lại, nàng hơi nhăn mày, kéo tay nhỏ Tần Quân nói: "Quân nhi đang nói bậy cái gì đó? Tỷ chỉ bị gió thổi cát bay vào mắt thôi."
Tần Quân dẫu môi nói: "Đệ còn tưởng đại tỷ tỷ khóc chứ."
"Vừa rồi mẫu thân kêu tỷ đến tìm đệ. Đệ đừng chạy lung tung khắp nơi, mau theo tỷ đi đi."
"Oh."
Tần Quân cắn môi nhỏ, đáp lại rất là không tình nguyện. Tầm mắt cậu nhìn theo hướng Phượng Tầm rời đi, sau đó cúi đầu đầy ấm ức.
Ừ, tuy rằng cậu muốn tìm nhị tỷ tỷ, nhưng nhị tỷ tỷ không thích cậu. Nếu cậu đi quấy rầy thì nhị tỷ tỷ sẽ ghét cậu mất..
Đêm đến.
Ánh trăng như nước.
Sự tĩnh lặng trong phủ tướng quân bị phá vỡ bởi một tiếng thét chói tai.
Sau khi nghe thấy tiếng thét này, hai vợ chồng Thẩm Lan hoảng loạn từ trên giường đứng lên, quần áo chưa kịp mặc chỉnh tề đã chạy nhanh đến sân chính.
Trong rừng phong.
Đây chính là nơi ở của thiếu gia duy nhất của Tần gia, Tần Quân. Vị trí rất tốt, ở trong sân trồng đầy cây phong, từ đó có thể thấy được địa vị của Tần Quân ở Tần gia.
Mặc dù cậu bé là phế vật, nhưng cậu lại là huyết mạch duy nhất của Tần Dương, đương nhiên sẽ được sủng ái vạn phần. Ở Tần gia này, cho dù là Tần Ngọc Nhu cũng không thể so sánh được với cậu.
Một chân Tần Dương đá văng cửa phòng, hoảng sợ chạy vào. Hắn liếc mắt nhìn thấy Tần Quân đang ngồi trên giường của chính mình mà run bần bật, còn có chút mùi tanh hôi bốc lên trong không khí.
Tần Ngọc Nhu vừa tiến vào đã ngửi được mùi tanh hôi đó. Bước chân nàng dừng lại, theo bản năng mà rụt về.
Có thể thấy, nếu cả Thẩm Lan và Tần Dương đều đã vào trong mà nàng lại lùi bước thì quả thật không tốt, cho nên nàng căng cả da đầu mà bước vào trong phòng.
Chiếc giường đầy dơ bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Quân trắng bệch, cả người cậu bé cuộn lại bốc mùi hôi thối.
Ban ngày cậu nhóc còn nói mình sẽ không khóc nhè, bây giờ thì đầy mặt đều là nước mắt. Thật sự rất đáng thương!
"Quân nhi!" Sắc mặt Thẩm Lan nôn nóng, bà không chút ghét bỏ đi đến trước giường của cậu. Mày bà nhăn lại, trong mắt đầy sự lo lắng nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao con lại trở thành như vậy? Người đâu, mau đến dọn dẹp cho tiểu thiếu gia!"
Tần Quân nâng khuôn mặt bé nhỏ đầy nước mắt lên: "Con cũng không biết, nửa đêm con bị mùi hôi làm cho thức giấc. Hu hu, phụ thân, mẫu thân.. Có phải con sẽ không thể rửa sạch sẽ hay không?"
Vốn dĩ nhị tỷ tỷ đã không thích cậu. Nếu cậu cứ như thế này, nhị tỷ tỷ sẽ ghét cậu nhiều hơn.
"Khoan đã!"
Mắt thấy mấy thị nữ muốn đi lên dọn dẹp, Tần Dương giơ tay lên ngăn cản: "Lan nhi, nàng có nhớ những lời luyện đan sư đã nói lúc trước hay không? Sở dĩ Quân nhi không thể tu luyện là bởi vì gân mạch có rất nhiều thứ dơ bẩn làm tắc nghẽn. Nhu nhi, con mau mau kiểm tra thân thể của Quân nhi xem như thế nào."
Tần Ngọc Nhu ngẩn ra, trong mắt hiện lên sự ghét bỏ, dường như có chút không kiên nhẫn.
Nhưng nàng không dám cãi lại lời nói của Tần Dương. Nàng căng da đầu đi đến bên cạnh Tần Quân, cẩn thận đưa hai ngón tay ra đè lên mạch đập của cậu bé.