Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 133: Lên thuyền ra khơi



ღ Chương 133: Lên thuyền ra khơi ღ

Người dịch: Pey

Nửa canh giờ sau, chờ hai tỷ đệ Lư thị đến bến tàu.

Nhìn thấy mực nước sông Trường Giang dâng cao, thỉnh thoảng xuất hiện vài thuyền lớn, còn có ở bến tàu đông đúc khách, Lư Vân chẹp lưỡi cảm thán: “Đệ chưa từng đến nơi như thế này, thật náo nhiệt.”

Lư Oanh quay đầu nhìn đệ đê mình, thầm nghĩ có đọc vạn quyển sách hay đi vạn dặm đường, có thể thừa dịp này đi ngao du một phen? Không được! Tiền bạc bên người không đủ, tri thức của A Vân vẫn còn non kém, chờ thêm hai năm vậy.

Nàng còn đang cân nhắc kỹ lương một phen, một chiếc xe ngựa đi tới đột nhiên ngừng lại bên cạnh nàng, đồng thời là tiếng nói của một người quen thuộc: “Lư cô nương.”

Lư Oanh xoay đầu nhìn.
Là Chấp Lục đang thản nhiên tươi cười nhìn nàng.

Thật không ngờ nhanh như thế đã thấy hắn, Lư Oanh ngẩn ra.

Chấp Lục đảo mắt qua nhìn Lư Oanh một cái, sau đó dời mắt về Lư Oanh mỉm cười nói: “Lư cô nương, lần này tại hạ đến là muốn nhắc nhở cô nương trước khi đến Giang Châu một chuyến.” Hắn cười cười rồi nói tiếp, “Lư cô nương là người thông minh, tự nhiên biết yêu cầu này tốt nhất không được từ chối.”

Lư Oanh chống lại ánh nhìn của hắn.

Chấp Lục cũng “đấu mắt” với Lư Oanh.

Hắn không có giải thích. Dù không nói một lời nào thì Lư Oanh vẫn hiểu ý tứ của hắn. Hắn không phải sợ chủ nhân đối với nàng còn hưng thú mà sợ nàng hoàn toàn thoát khỏi tầm tay của bọn họ, do đó cần hướng nàng xác định một cái phạm vi chừng mực? Ép nàng xác định rõ ràng, kế đó thành thật ngây ngốc đến khi chủ nhân của hắn quên hẳn nàng mới thôi sao?
Lập tức Lư Oanh sảng khoái gật đầu đáp: “Đi tầm một năm, sau một năm chúng ta liền rời khỏi Giang Châu.” Chấp Lục không có phản bác.

Hắn không có phản bác, thì là chấp nhận rồi, Lư Oanh xoay người kéo Lư Oanh rời khỏi. Bắt gặp Chấp Lục còn xem xét chính mình, Lư Oanh híp mắt cười nói: “Hửm? Chấp hộ vệ cũng muốn đi cùng?”

Chấp Lục cười, ánh mắt hắn có chút phức tạp, nhìn chằm chằm Lư Oanh àm thở dài: “Tại hạ chưa từng gặp qua người nào giống như cô nương đây.” Trên thế gian này, có rất nhiều người có thể thong dong ứng đối người khác làm người khác khó xử, chính là có thể bảo trì sự thong dong đó một cách bình thản, thật ra không có bao nhiêu người!

Chấp Lục ôm quyền hướng Lư Oanh chào: “Cô nương hãy bảo trọng.” Quay đầu xe ngựa đi.

Hai tỷ đệ ở tửu khách một đêm, ngày hôm sau giữa trưa đi lên thuyền tới Giang Châu.
Thuận lợi lên thuyền, hai tỷ đệ đi vào khoang giữa.

Lư Vân chưa từng đi thuyền thế này, cậu đến bên cửa sổ khoang, hưng trí bừng bừng ngắm nhìn con sông. Một thiếu niên mười bốn tuổi, dĩ nhiên yên tâm xen lẫn bất an, vô cùng cao hứng hưởng thụ quá trình rời đi này.

Dù sao đối với cậu, có tỷ tỷ ở đâu thì nơi đó là nhà. Chỉ cần tỷ tỷ hết thảy mọi khổ cực đều không sao cả.

Lư Vân vui vẻ thưởng thức phong cảnh trên sông, Lư Oanh thì đang sửa sang lại hành lý.

Dọn dẹp một hồi, nàng mới cất tiếng: “A Vân, thẻ tre trong nhà quá nặng, tỷ chỉ đem theo năm quyển nho giáo kinh điển theo. Lần trước ở Tiêu phủ, tỷ có nghe người ta nói qua, thế gia có chút tiếng tăm ở Lạc Dương chỉ đọc một quyển kinh thư. Về sau chúng ta chỉ chuyên đọc trọng điểm năm quyển kinh thư này.”
Lư Vân đáp, “Vâng.”

Nghĩ nghĩ một chút, cậu quay đầu hỏi: “Tỷ, chúng ta thực sự phải đến Giang Châu?”

Lư Oanh gật đầu giải thích cho cậu: “Sở dĩ phải rời Thành Đô, thật ra ở Thành Đô tỷ đã đắc tội rất nhiều người, cũng làm cho nhiều người chú ý tới. Ở Giang Châu không ai nhận ra chúng ta, tất cả làm lại như ban đầu.”

Nói đến đây, nàng ngẩn đầu nhìn hướng về Lư Vân, căn dặn cậu: “A Vân, về sau này tỷ gọi là Lư Văn, đệ không hề có tỷ tỷ, chỉ có đại ca.”

Lư Vân ngẩn ngơ không hiểu nhưng vẫn nghe theo, “Vâng.”

Sắc trời đã tối dần.

Ánh trăng trên cao sáng tỏ in bóng mình trên mặt sông, bóng đêm dày đặc cùng những ngọn núi ẩn hiện hòa huyện tiếng chim hót vượn kêu, tiếng hổ gầm sói tru.

Mọi thứ đối với Lư Vân mà nói, đều là những trải nghiệm tuyệt vời. Cậu cùng với Lư Oanh đi tới đầu thuyền, dựa vào mép thuyền cậu như si như dại nhìn quang cảnh trước mắt.
Thuyền khách này, so với lần trước Lư Oanh đã đi còn muốn lớn hơn, ước chừng khoảng một trăm hành khách. Cách đó không xa, một đám thiếu niên mặc lụa là vây quanh một thiếu nữ xinh đẹp như châu ngọc cười đùa với nhau, Lư Oanh quay đầu nhìn bọn họ, hai mắt sáng trong suốt.

Cậu quay đầu nhìn Lư Oanh đang thưởng thức cảnh sông xa xa, cậu khẽ nói: “Tỷ…” Mới thốt ra một chữ, cậu lập tức sửa lời nói: “Đại ca.” 

Lư Vân gọi hai tiếng ‘Đại ca’ vẫn không quen mà.

Lư Oanh quay đầu nhìn đệ đệ cười, khích lệ nói: “Kêu vài lần là quen thôi.”

Lư Vân cảm thán a ôi một tiếng, nhìn tỷ tỷ phát hiện một sự thật, cậu khá ngạc nhiên nói: “Tỷ, à không đại ca, huynh so với đệ đã cao hơn một ít. Đệ đã nhiều năm không cao lên được miếng nào.”

Lư Oanh che miệng cười nhẹ, “Có lẽ trời cao hiểu đại ca nên làm nam nhân là tốt, cho nên A Vân đệ cũng mau chóng lớn đi, đại ca sẽ không chờ đệ cao lên đâu.”
Thấy tỷ tỷ cười nói bình thường, không hề có chút cảm giác bị đả kích, khiến Lư Vân cũng yên lòng cười đùa lại: “Tỷ, tỷ xem thành đại ca là càng nói càng có thứ tự. Đúng rồi, hai ta qua bên kia trò chuyện đi?”

Lư Oanh nhạy cảm phát hiện, liền cười nói: “Có người đang tới.”

Quả nhiên, có hai nho sinh đang lại gần. Hai thiếu niên ấy vái chào một cái, “Hai vị huynh đài, gặp nhau chính là hữu duyên, sao không cùng nhau trò chuyện?” Người nho sinh còn lại đánh giá hai tỷ đệ Lư Oanh, một hồi lâu rồi mới thở dài: “Hai vị thật sự rồng giữa bầy người.” Đặc biệt người thiếu niên dáng người cao ráo này, khí chất thanh tú tự nhiên mà có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bọn họ thành tâm mời thì Lư Oanh cũng không cự tuyệt, nàng để Lư Vân đi theo bọn họ trước, còn nàng nhìn ngắm cảnh một chút mới chậm rãi dời bước chân theo sau.
Lúc nàng vừa đến, nhóm thiếu niên tiểu thư đang cười đùa. Cước bộ lại gần hơn thì nghe rõ những lời đắc ý kiêu ngạo của thiếu nữ đằng kia: “Ngươi sẽ không hiểu đâu, gia tộc của đại bá ta là một trong những gia tộc lớn hùng hậu nhất ở Giang Châu. Bổn tiểu thư nói cho biết, gia tộc của bá bá có bốn tòa hoa viên, hòn non bộ dùng những tảng đá thật là cố ý vận chuyển từ Hàng Châu tới. Còn có một bữa cơm đã là mười hai lượng vàng rồi, ban đêm thì thắp đèn bằng nến đó.”

Nghe những lời khoe khoang của thiếu nữ ấy, chúng thiếu niên tiểu thư có người thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ.

Lư Oanh nghe thật muốn cười ra tiếng, ánh mắt nàng lướt qua thiếu nữ kia, tìm kiếm Lư Oanh.

Lư Oanh đi dạo khắp ngõ ngách cùng hai thiếu niên kia nói chuyện vô cùng hăng say, từ xa Lư Oanh nghe cậu phấn khởi bàn luận: “Trong lời nói của thánh nhân tất nhiên là không giả, chỉ là người nghiền ngẫm giải thích chưa đúng hết thôi…”
Nhìn thấy đệ ấy tâm tình tốt như thế, Lư Oanh chợt vui vẻ.

Có lẽ nàng vốn không nên xuất hiện, có lẽ nàng không nên cười không đúng thời điểm. Cái cô thiếu nữ khoác lác khi nãy đột nhiên hướng nàng hất mặt nói: “Ngươi cười cái gì?”

Lư Oanh quay đầu lại nhìn.

Chúng thiếu niên vây quanh nàng ta đều bị kinh động, một đám quay đầu nhìn hướng về Lư Oanh.

Cô thiếu nữ kia sau khi nhìn thấy dung mạo của Lư Oanh, hai mắt nàng ta tỏa sáng. Một phen quan sát một thân màu trắng ngà, mười phần vừa mắt, có vẻ khí chất nho nhã cùng với y phục nho sinh, thiếu nữ ấy xem không rõ chất vải dệt có bao nhiêu tốt. Đối với nàng ta mà nói, mọi tài phú đều diện ở bề ngoài. Ví dụ như các cô nương nhà giàu đều thích diện trang sức vàng bạc đầy người, còn các công tử thế gia thì bên hông treo đầy ngọc bội, có thể khảm viên minh châu chẳng hạn.
Mà người nọ thì không hề có một món trang sức nào, trong mắt nàng hiện rõ hai chữ bình thường.

Bởi vậy hai mắt nàng nhìn chằm chằm vào dung nhan của Lư Oanh, tâm tình rung động nhưng vẫn cứng rứng sắc bén nói: “Khi nãy sao ngươi lại cười, chẳng lẽ ta nói cái gì không đúng?”

Thật ra nàng ta chỉ muốn làm cho Lư Oanh chú ý tới mà thôi.

Lư Oanh nhìn nàng ta, nàng không muốn gây chuyện liền hướng nàng ta thi lễ đạm mạc cười nói: “Cô nương tất nhiên đều đúng.”

Nàng ta đắc ý khi nghe Lư Oanh nói, nàng ta cố nặn ra nụ cười hàm tiếu, cũng không nghĩ sẽ bỏ qua cho Lư Oanh, “Lần đầu ngươi đến Giang Châu phải không? Nói cho ngươi biết, gia thế bá bá của ta lớn lắm đấy, nếu bá bá cảm thấy ngươi có tài hoa, nói không chừng sẽ tiến cử ngươi vào thư viện Thanh Ứng ở Giang Châu.”
Thiếu nữ kia vừa thốt ra bốn chứ “thư viện Thanh Ứng” dĩ nhiên dẫn đến mấy tiếng trầm trồ của nhiều thanh thiếu niên đang vây xung quanh nàng ta. Xem ra, cái nơi gọi Thanh Ứng thư viện đó có thanh danh vô cùng tốt.

Thiếu nữ ấy thấy mọi người dùng vẻ mặt kinh ngạc ngưỡng mộ nhìn nàng ta, thì càng đắc ý hất cằm, quét mắt nhìn tất cả sau đó dừng ở chỗ Lư Oanh đang suy tư gì đó, nàng ta khiêu căng nói: “Này, nếu ngươi cầu xin ta, nói không chừng ta sẽ nói với bá bá cho ngươi vào thư viện ấy.”

Tiểu cô nương này, lời lẽ ‘con ông cháu cha’ như thế cũng nói trắng trợn ra.

Lư Oanh suýt chút nữa bật cười, tính tình điêu ngoa như thế, không biết bộ dạng của gia tộc đó khi dễ người là như thế nào đây?

Thấy Lư Oanh cười nhạt, thiếu nữ đó càng đỏ mặt, nàng ta cắn môi nhìn chằm chằm Lư Oanh nói: “Ngươi không tin ta?”
Lư Oanh chỉ lạnh nhạt đáp: “Không, ta tin cô nương.” Kế đó xoay người rời đi tìm kiếm Lư Vân.

Mã cho đến khi bóng dáng Lư Oanh khuất hẳn trong bóng đêm, thiếu nữ kia vẫn còn ngây ngốc nhìn theo hướng Lư Oanh rời đi. Không có ai chú ý tới, hai lỗ tai nàng ta phớt hồng.

Lư Oanh đang cùng hai vị bằng hữu mới quen đang cười đùa, Lư Oanh cũng không quấy rầy, liền đứng ở một bên ngắm cảnh.

Ngẫm lại trước kia từ hai bàn tay trắng và hiện nay quả thật khác biệt, chỉ còn một ít vàng mà thôi. Đối Lư Oanh mà nói, càng trân quý chính là, nàng so với lúc xưa đã trưởng thành rất nhiều, hiện tại nàng đã là Lư Văn, là một nam tử hán, cùng với cô thôn nữ Lư Oanh hoàn toàn bất đồng.

Đây mới chính là tài phú!

Lư Oanh nghĩ, nhà ở Thành Đô cũng được, tửu lâu cũng được, còn có chuyện làm ăn tốt đẹp cũng thế, tất cả đều là hư vô. Chỉ có duy nhất tồn tại thuộc về nàng đó là kinh nghiệm, tri thức, trải nghiệm mới là cá bóng luôn đi theo người. Mà đúng là có được nó, tới giờ Lư Oanh vẫn thực nhẹ nhàng, nàng tin rằng chính bản thân sẽ tự đạt được danh lợi lần nữa, đây không phải là chuyện khó khăn.
Lư Vân bàn luận một vài ván, đột nhiên cậu phát hiện tỷ tỷ ở gàn mình. Lập tức cậu bắn như một tên lửa đến bên cạnh kêu: “Đại ca.”

Chà, lần này kêu có vẻ thuận miệng rồi, Lư Oanh mỉm cười gật đầu với cậu: “Biểu hiện khá tốt, tiếp tục duy trì.”

Lư Vân tối sầm mặt, hừ một tiếng sau đó học theo Lư Oanh dựa vào thành thuyền, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đang suy nghĩ gì vậy?”

Lư Oanh nói: “Tỷ đột nhiên nhận ra rằng, khi hóa thành Lư Văn, tỷ sẽ ở Giang Châu bắt đầu lại, có lẽ sẽ thú vị hơn hồi mới vào Thành Đô rất nhiều.” Trong bóng đếm hai mắt nàng sáng lấp lánh như ánh sao trên trời, “Vừa rồi có một cô nương từ Phạm thị có nhắc đến gia thế bá bá nàng ta ở Giang Châu và Thanh Ứng thư viện quan hệ tốt với nhau, tỷ nghĩ…A Vân, có lẽ lần này tỷ đến Giang Châu, có thể tìm một thế gia nào đó dựa dẫm, trở thành khách quý hoặc phụ tá cho bọn họ. Hoặc là, tỷ có thể đến chỗ thư viện đó xem thử, có lẽ sẽ có vị trí thích hợp cho tỷ.”
ღ Chương 134: Một cách khác lưu danh thiên hạ ღ