Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 135: Phương pháp tự tiến cử



Chương 135: Phương pháp tự tiến cử ღ

Người dịch: Pey

Xôn xao càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát một tiếng kêu sợ hãi truyền đến, “Không đúng, bọn họ thật sự dừng lại.”

Người thiếu niên khác cũng kêu lên: “Đúng vậy, thuyền này rõ ràng không chạy, lẽ nào xảy ra chuyện gì đi?”

Lời này vừa ra, mọi người đồng thời tụ ở đầu thuyền, hướng tới phía trước nhìn lại.

Chỉ thấy phía trước con sông, toàn là thuyền đậu dừng lại. Mà con thuyền này đúng là đêm qua đi trước bọn họ - Khởi Hương Lâu.

Giờ phút này, này đội tàu toàn bộ dựa vào bờ sông ngừng lại, mọi người nhìn tới nhìn lui đã lâu, cũng không thấy chúng di chuyển.

Trong tiếng ồn ào đó, Lư Oanh nghe được ông chủ thuyền kêu: “Không hay rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, là ngăn sông?”
“Ngăn sông”

Mọi người sôi nổi đều quay đầu dò hỏi, ông chủ thuyền mặt khổ nói: “Chuyện là tám năm trước, triều đình vì muốn bắt lấy một số hải tặc, dùng cách khóa sông này bắt ngang sông Trường Giang, ngăn cản thuyền bè đi lại.”

Thấy mọi người sợ tới mức trắng bệch mặt mũi, ông chủ thuyền vội vàn an ủi nói: “Các vị khách quan không cần sầu lo, khóa sông này hao phí công sức rất lớn, bây giờ thái bình thịnh thế, quan phủ sẽ không làm chuyện này đâu.” Dừng một chút, ông lại nói thêm: “Nhiều nhất là ở trong sông bày mấy cá chướng ngại vật hạn chế thuyền bè đi lại.”

Nghe đến chỗ này, một thiếu niên kêu lên: “Vậy hạn chế thuyền nhất định là thuyền rất lớn đi? Mà thuyền này của chúng ta cũng rất lớn.”

Lời này vừa ra, ông chủ thuyền làm mặt khổ.
Không sai, thuyền chở khách đều phải lớn, làm một chiếc thuyền chở khách kiêm chở hàng hóa, khách đến thuyền này hơn một nửa là thương nhân. Mà này đó thương nhân mang những hóa đều đặt ở đáy khoang thuyền, chiếm thật lớn diện tích.

Mọi người nói chuyện hết sức, con thuyền này dần đuổi kịp theo con thuyền hoa. Đang lúc thuyền lại gần, quả nhiên phát hiện, nhân công chèo thuyền dùng mấy tấm ván gỗ làm một cây cầu nhỏ. Sau đó, khách trên thuyền đi đưa qua thuyền hoa nhỏ khác, sau khi chuyển khách xong thuyền nhỏ khởi động, để lại năm con thuyền hoa lớn ở giữa sông này.

Nhìn về phía trước con sông, có một người trên thuyền hoa nhỏ quay đầu, hắn nhìn thuyền khách đó liếc một cái sau đó kêu lên: “Dừng lại đi, các người không có đi qua được đâu. Phía trước có bố trí chướng ngại vật. Thuyền của các vị quá lớn.”
Một hán tử khác từ trong những con thuyền hoa đó ra, hắn lớn tiếng nói: “Chúng ta chuẩn bị về Thành Đô, còn các ngươi?”

Cách Giang Châu chỉ một đoạn như vậy, lại còn về Thành Đô? Ông chủ thuyền cười khổ nhìn mọi người, dò hỏi: “Ý của chư vị như thế nào?” 

Sài Tĩnh đứng lên nói: “Nơi đây cách Giang Châu không quá ba trăm dặm. Thỉnh ông chủ cho thuyền cập bờ, chúng ta tự có cách khác đi tới Giang Châu.”

Có mấy thương nhân khác đi ra, “Chúng ta trì hoãn không nổi. Vẫn nên cập bờ tạm dừng đi.”

Ông chủ thuyền nghe theo, lão cho nhân công chèo tấp vô bờ sông. Hai tỷ đệ Lư Oanh đi đến giữa khoang, bắt đầu thu dọn hành lý của họ.

Theo như Sài Tĩnh nói, nơi này cách Giang Châu không quá ba trăm dặm, thuận lợi thuê xe mà đến đó. Không thuận lợi thì hai tỷ đệ họ đành đi bằng xe ‘căng hải’ gánh nặng đường xa đi đường, cũng có thể vài ngày tới nơi.
Thuyền khách cập bờ, chúng thương nhân liền bàn ra hàng hóa. Ông chủ thuyền vẻ mặt đau khổ trả lại phí đi thuyền cho mọi người. Tuy rằng chỉ hoàn lại ít tiền, nhưng Lư Vân vẫn thật cao hứng.

Hai tỷ đệ hành lý đơn giản, lập tức nhẹ gọn xách đồ xuống thuyền. Nơi cập thuyền vừa nhìn là không thấy nước cạn. Năm này tháng nọ con sông được cát mịn bồi đắp, hình thành một bãi đất bằng phẳng, ngẫu nhiên xuất hiện bùn lầy còn có hoa sen nở rộ.

Sông cát như vậy, từ trước đến nay không có sinh trưởng cây cối, hơn nữa giờ là tháng bảy, dòng sông trướng nước, nơi này liền sẽ ngập lụt. Bởi vì vậy mà hoang vắng một mảnh đất, căn bản không thấy được ruộng đất cùng nhà nông.

Chúng thương gia liên tục kêu khổ, nơi này á, muốn kêu xe nhưng có xe đâu mà kêu?

Ngay lúc bọn họ tiếp tục bài ca kêu khổ, chỉ nghe có một người thốt lên: “Ô, lại có người đến.”
Quả nhiên, phía sau lại có con thuyền lớn. Mọi người vui sướng khi người gặp họa nhìn thấy con thuyền vượt sóng vượt gió đếm, một người trong họ thốt lên: “Thuyền này ta biết, bên trong thuyền rộng rãi lại tinh xảo, phí lên thuyền cũng vô cùng mắc, người lên thuyền này đều là quý nhân có tiền. Xem ra kẻ có tiền cũng phải giống chúng ta, tại bãi vắng vẻ này kêu khổ.”

Khoan hãy nói, hết thấy người nọ đều nói trúng. Mọi người thấy con thuyền lớn kia không thể không cập bờ dừng lại, nhìn từng nam thanh nữ tú ăn mặc hoa lệ cẩm bào không thể làm gì khác hơn là mang hành lý lên bãi đất trống, không khỏi mừng rỡ.

Bất quá qua đi một canh giờ, mảnh đất trống vắng vẻ này liền tụ tập hơn hai trăm người. Trong đoàn người chen lách nhau đi, tiếng người ồn ào không dứt. Xưa nay nhất là người đẹp đẽ sang trọng, lúc này bọn họ có vẻ mệt mỏi đứng không thể không giống như một thứ dân ngồi trên chiếu.
Lư Vân nhìn thoáng qua, chuyển hướng Lư Oanh hỏi nhỏ: “Tỷ, chúng ta cũng chờ sao?” phía trước, có một số người ít hành lý đã bắt đầu rời đi, Lư Vân thấy thế mới hỏi.

Lư Oanh cũng nhìn những người đó, nghe vậy nàng gật đầu nói: “Trước hãy từ từ, nơi này hoang vắng, cho dù đi trước mấy canh giờ cũng nhiều nhất chỉ đi được hai hay ba mươi dặm đường mà thôi. Ở tại chỗ này, chờ người khác giúp chúng ta tìm hiểu tình huống xung quanh nơi này rồi mới quyết định lần nữa thế nào.”

Quả nhiên, sau một lúc có người hầu đi theo phái ra những người hầu khỏe mạnh đi tìm hiểu hoàn cảnh nơi này. Có mấy người thậm chí đem bồ câu đưa tin tùy thân theo, để vội vàn báo tin về.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Đã qua hai canh giờ. Trong thời gian này, ở sông đã cập bờ hơn mười con thuyền lớn, trong đó đa số là thuyền chở thương nhân, có thuyền lựa chọn trở về Thành Đô. Chỉ có người trên thuyền khách lựa chọn dừng lại.
Cho đến lúc này, các phú hộ phái người hầu đi tuần tra đã trở về báo cáo. Theo bọn họ tìm hiểu qua miệng, biết được gần đây có một thị trấn, cách nơi này chừng một trăm dặm hơn. Cách nơi này hướng đông, tây và bắc cả ba phương hướng đều có thôn làng. Có điều thôn làng quê mùa giản dị đó, đừng xe bò ngay cả xe lừa cũng không có mấy chiếc.

Không có xe, dân cư cũng không nhiều, mọi người liền có chút không biết làm sao. Thương lượng một ít, mọi người quyết định tiếp tục phái người hầu đi, đi hơn một trăm hai mươi dặm ra ngoài thị trấn để mướn xe, còn các quý nhân thì ở tại nơi hoang dã này cắm trại qua đêm.

Trong đám người sẽ có một ông lão quan sát tinh tượng, phán đoán rằng buổi tối hôm nay sẽ không có mưa. Không có mưa, lại giữa mùa hè này vào ban đêm không tránh khỏi bị muỗi đốt, ăn ngủ ngoài trời cũng không phải một chuyện khó. Huống chi, lúc này có người đi ra ngoài, thì phải soi đèn động một chút sẽ tốn thêm mười ngày nhiên liệu đốt, cho nên rất nhiều người hầu có thói quen theo chủ tử mang dụng cụ vệ sinh ngay trong trại lều.
Sau khi quyết định, mọi người bắt đầu bận bịu nhóm lửa nấu đồ ăn.

Hai tỷ đệ Lư Oanh không có mang lương khô theo bên người, bất quá Sài Tĩnh cùng những thiếu niên thiếu nữ này đều có, đống lửa đốt lên xong, hai tỷ đệ liền ăn một chút.

Mặt trời, dần dần lặn về phía tây.

Lúc này khắc, còn có thuyền lớn bị ngăn lại đến, bãi vắng vẻ thượng. Còn tại tấp nập gia tăng đám người, mà mới tới đích phú hộ, còn tại thói quen tính địa phái ra người hầu hướng bốn phía tìm hiểu đường ra. . . . . .

Lư Oanh vẫn một mực quan sát.

Tới khi mặt trời xuống núi, Lư Oanh ăn uống no đủ đứng dậy, cất bước về phía lửa trại phía tây.

Đó là một lửa trại lớn, có hơn mười người ngồi xung quanh. Ngồi ở giữa đó là bốn thiếu niên mặc cẩm y hoa phục.

Nàng lại gần bọn họ nhìn thoáng qua, lập tức đi về phía thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, sắc mặt nhợt nhạt, tóc có hơi hỗn độn. Dù tóc che bớt đi tầm nhìn hai mắt nhưng vẫn không che hết ngũ quan mười phần tinh xảo của thiếu niên này.
Ở Lư Oanh tiến tới thì những người này tất nhiên chú ý tới. Giờ phút này nhìn nàng lại gần “mỹ nhân yếu ớt” thiếu niên kia, tất cả mọi người đều im lặng không hé răng chỉ nhìn thẳng Lư Oanh.

Lư Oanh đi tới thiếu niên trước người, hướng tới hắn vái chào sau, Lư Oanh thanh vừa nói nói: "Tại hạ họ Lư, tên là Văn, lần này đến là để hướng các vị công tử một cái kiến nghị."

“Mỹ nhân yếu ớt” nhìn thẳng về phía Lư Oanh quan sát, bên cạnh một tên nam nhân trung niên định tiến đến ngăn lại, bị cậu phất tay ngăn lại. Nhìn nhìn Lư Oanh một lát, cậu ta mở miệng, giọng nói nho nhã từ tốn nói: “Là kiến nghị gì, ngươi cứ nói đi.”

“Cho tới bây giờ, tổng cộng có mười bốn người được phái đi thăm dò nơi đây. A Văn cho rằng giữa ngọn núi này, chưa chắc không có thổ phỉ ác dân. Những người đó có thể từ trong nhóm người được phái đi thăm dò hỏi thăm tình hình của chúng ta ở. Công tử, ta lo lắng tối hôm nay chúng ta sẽ bị tập kích.”
Thiếu niên ấy nghe nghiêm túc, hắn hỏi: “Ngươi nói có đạo lý, tiếp tục đi.”

Lư Oanh nói: “A Văn nghĩ, chúng ta nên thống nhất hạ trại với nhau, mặt khác thừa dịp trời tối đen, lệnh cho người hầu ở bên ngoài lều dựng đào một cái hố sâu cao bằng hai người, chiều rộng bằng cỡ hai người, để ngừa vạn nhất.”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm Lư Oanh, trành  một hồi, hắn tái nhợt đích trên mặt lộ ra một cái cười, nói: “Cũng có lý.” Dừng lại một chút, hắn lại nói: “Ta có một chuyện khó hiểu, Lư Văn ngươi vì cái gì tìm ta để nói chuyện này ra? Ta nghĩ, ngươi không hẳn quen biết ta chứ?”

Lư Oanh mỉm cười nói: “Sỡ dĩ A Văn trực tiếp tìm công tử đây, tất nhiên là bởi vì nơi đây yên tĩnh hoang vắng, địa vị công tử lộ vẻ quyền thế nhất định.”
Thiếu niên kia ngẩn ra, cả ba nam tử xung quanh cũng ngẩn ra.

Bọn họ lẫn nhau nhìn một cái, trong bụng kinh ngạc. Lúc này đây xuất hành, bọn họ toàn bộ đổi thành y phục bình thường, vô luận lối ăn mặc cũng không khác gì thương nhân. Không nói những thứ này, bình thường chính bọn họ, cũng thiếu niên trưởng thành, tất cả đều ở bên ngoài lịch luyện, mỗi một người đều có khí chất riêng biệt, có thể người trước mắt này, thế nhưng trực tiếp tìm tiểu chủ tử của bọn họ.

Bốn người sau khi kinh ngạc, một thanh niên nhịn không được nói: “Ngươi tên là Lư Văn?”

“Đúng vậy.”

“Ngươi không biết chúng ta?”

Lư Oanh lắc đầu, “Không biết.”

“Vị huynh đệ này quả thật nhãn lực hơn người!” Thanh niên kia nhìn chằm chằm Lư Oanh nói thẳng thừng: “Giang Châu và Thành Đô chưa từng nghe qua thế gia họ Lư nào. Nhìn huynh đệ đây khí độ bất phàm, bên cạnh lại không có tùy tùng đi theo, xem ra cũng chỉ là thứ dân mà thôi.”
Tạm dừng một chút, người thanh niên kia cười nói: “Bất quá chỉ là thứ dân, nhưng có tầm nhìn như vậy, công danh sau này sớm muộn cũng đạt được.”

Lư Oanh vái chào cười đáp: “Đa tạ ý tốt của công tử đây.”

Cái tên thiếu niên sắc mặt tái nhợt không nhiều lời chợt mở miệng nói, “Lư Văn, lần này ngươi muốn đến Giang Châu?”

“Đúng vậy.”

“Vừa hay, chúng ta cũng đến Giang Châu. Ta thấy ngươi thông minh, lần này chúng ta làm việc, còn thiếu một người. Ngươi có bằng lòng gia nhập không?” Hắn cười cười, “Sau này thành công, ta sẽ không bạc đãi ngươi.”

Lư Oanh cúi đầu vái chào: “Lư Văn cầu còn không được.”

Có thật nàng cầu còn không được? Nàng quan sát nhiều năm như vậy, cơ hội trước mắt chính nàng phải nắm bắt lấy, không phải là vì giờ khắc này sao?

Lư Oanh hiểu rõ, hai chữ danh lợi, do tự chính mình từ từ kinh doanh, cần hao tốn thời gian và sức lực tâm huyết rất nhiều. Nàng phải nhanh chóng giúp đệ đệ khôi phục việc học hành, biện pháp tốt nhất chính là kết giao với quyền quý, thông qua bọn họ đạt đến mục tiêu. 
Người thiếu niên trước mắt này, ngũ quan tinh tế, hai mắt như hổ phách, rất giống trong truyền thuyết nói về mỹ nhân Đặng thị Nam Dương … Dĩ nhiên, không phải không có quan hệ, chỉ cần bọn quyền quý, là có thể nguyện ý giao ra phong phú thù lao quyền quý là được.

ღ Chương 136: Được vàng ღ