Không chỉ đe dọa hắn, nàng còn chế nhạo mà nói rằng: "Xem trọng sắc đẹp của hắn."
Nói đến đây quý nhân vùi mặt vào tóc của Lư Oanh, cười ra tiếng. Dù tức giận hay đang chìm trong cơn tức giận, hắn đều như vậy. Với nụ cười đó, cơ bắp trên mặt Lư Oanh siết chặt, mắt hướng về cửa khoang, chỉ cần tìm được cơ hội liền trốn ngay lập tức.
Đúng lúc này, mặt nhỏ của nàng bị vặn về phía sau, tiếp theo, cằm bị mạnh mẽ nắm lấy, kế đó trước mắt tối sầm, đôi môi hồng hào bị ấm áp bao phủ. Lư Oanh cứng ngắc cảm nhận được đầu lưỡi trơn trượt chen vào khoang miệng, cưỡng ép đầu lưỡi của nàng một cách mạnh mẽ. Nàng sững sờ mở miệng, ngây ngốc để người này khinh bạc. Cứ thế mặc cho hơi thở của hắn tràn đầy khoang miệng của nàng. Phát hiện nàng ấy đần độn, hắn ngậm lấy môi nàng trằn trọc nở nụ cười trầm thấp. Hắn cười đến khoan khoái, động tác hôn nàng lại không chút dừng lại.
Cái miệng nhỏ nhắn của Lư Oanh vì cưỡng hôn và bàn tay đang bóp cằm quá siết, khiến cho sợi bạc tràn ra khóe môi, sáng lấp lánh hòa lẫn tiếng hôn vang trong không khí.
Mà người nam nhân này còn đang cười nhẹ, vẫn còn hôn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Lư Oanh đột nhiên giật mình tỉnh lại. Vẻ mặt ửng đỏ trên mặt nàng nhanh chóng biến mất, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm người ngay trước mặt, còn có môi lưỡi đang bị cuốn lấy của nàng, đột nhiên Lư Oanh cắn chặt răng!
"A !" một tiếng kêu đau đớn!
Và tiếng "chậc chậc" biến mất.
Quý nhân chậm rãi tời khỏi môi Lư Oanh, ngón tay nắm cằm nàng lại dùng hai phần sức lực. Cưỡng ép nàng ngẩng đầu, một vệt máu nhỏ tràn ra khóe môi, nam nhân cười như không cười, giọng nói âm trầm lạnh lùng, "Cứng cỏi như vậy?" Chỉ bốn chữ.
Tuy chỉ có bốn chữ, Lư Oanh lại lần đầu tiên cảm nhận được hắn rất tức giận.
Xem chừng cặp mắt của nàng đã đen đặc, không nhìn thấy ánh sáng!
Lần thứ hai nghe được bốn chữ này, Lư Oanh đột nhiên hiểu được, sự phẫn nộ xen lẫn thất vọng... Hắn không nghĩ tới, nàng vì cự tuyệt hắn mà dám cắn hắn bị thương. Đúng vậy, nếu chuyện như vậy xảy ra ở Lạc Dương, cho dù thân phận của nữ nhân cắn hắn ra sao, e rằng chỉ có một con đường chết. Đây là xúc phạm, đây là không nghe lời ... Không đúng, điều khiến cho hắn tức giận chính là sự từ chối thẳng thừng của Lư Oanh bất chấp an toàn của bản thân! Vì vậy, hắn liên tục hỏi nàng: "Vì ai mà nàng mạnh mẽ từ chối hắn?"
Trong màn điện chiếu sáng lửa, Lư Oanh nhanh chóng ra quyết định. Nàng vòng tay qua cổ hắn, chóp mũi chạm vào chóp mũi của hắn, sau đó nàng liếm khóe môi hắn.
Hành động này của nàng không thể nói là thân mật. Quý nhân đang thất vọng và tức giận rồi cứng đờ vì hành động này, do đó cơn tức giận của hắn cũng nhanh chóng biến mất. Hắn hơi ngả đằng sau lùi lại nhìn Lư Oanh nghi hoặc.
Lư Oanh hai tay ôm cổ hắn nói chuyện không chút để ý tới, hơi thở như hoa lan áp lên môi hắn, có chút lạnh lùng nịnh nọt nói: "Cương lang, muốn dùng mánh khóe này hủy trong sạch của ta sao?"
Vừa nói xong, đôi môi ấm áp của nàng di chuyển xuống, và đến hầu kết của hắn khẽ động, nàng cắn mạnh vào cằm hắn.
Nghe tiếng khẽ kêu đau, Lư Oanh đã thành công lưu lại một dấu răng rõ ràng tại cái cằm hoàn mỹ của hắn. Sau đó, hắn còn nghe nàng mỉm cười khúc khích nói nhỏ bên tai hắn: "Để lại dấu ấn cho ngài, đỡ phải có kẻ nào mang chủ ý xấu 'đánh lén' ngài." Sau đó, nàng kéo cái tay đang nắm cằm của mình ra, ngồi dậy và thoải mái bước ra ngoài. Khi đến cửa khoang, Lư Oanh dựa vào cửa quay đầu lại, chế nhạo nói: "Chủ công, ta tưởng rằng khi ngài đuổi ta rời khỏi Thành Đô, ngài đã bỏ qua ý định và coi thường nguyện vọng của ta, chạm vào ta nếu muốn và muốn nạp ta làm tiểu thϊếp khi ngài cảm thấy thích thú."
Nói xong, nàng vừa phất tay áo bỏ đi.
Cho đến khi cửa khoang "phanh" một tiếng, đóng sầm cửa thì quý nhân mới giật mình.
Hắn tự xoa cằm của mình, vuốt cái dấu răng đó, vừa chạm tới một vệt máu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ ngón tay hắn.
"Suýt" Cảm giác đầu lưỡi đau đớn làm cho hắn phải hít một hơi.
Cho đến lúc đó, hai tiếng thùng thùng quỳ xuống đất vang lên, hai gã hắc y nhân ẩn núp trong bóng tối, vẫn chịu trách nhiệm bảo vệ an nguy của quý nhân. Bọn họ quỳ sát đất, không nhúc nhích. Quý nhân liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vừa định nói thì đầu lưỡi đau xót, hắn lại "suýt" thêm một cái nữa. Nhìn thấy chủ tử như vậy, một gã hắc y nhân gật đầu, trầm giọng nói: "Chủ tử, đột nhiên xảy ra chuyện, thuộc hạ không trở tay kịp ..." Gã hắc y nhân Giáp đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, gã vội vàng im miệng. Sau đó, lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn đồng nghiệp của mình.
Quả nhiên tên hắc y nhân còn lại hung hăng trừng mắt gã một cái. Gã có thể hiểu được lời cảnh báo thầm lặng: Chuyện khuê phòng của chủ tử, ngươi mở miệng nói lung tung cái gì vậy?
Hiển nhiên nghe gã hắc y nhân Giáp vừa nói xong, mặt quý nhân liền đen thêm. Một lúc lâu sau, hắn nhàn nhạt phân phó: "Lần sau Lư thị đến, các ngươi tránh xa một chút."
"Vâng." Lần này, hai gã đáp lại vô cùng nhanh. Quý nhân lại hít vào một hơi, sờ nhẹ cái cằm, lẩm bẩm nói: "Ta lớn từng tuổi này, chưa từng có người nào dám công khai mạo phạm ta dù chỉ một đầu ngón tay."
Nghe vậy, hai gã hắc y nhân bối rối nhanh chóng quỳ trên đất lần nữa, không dám nhúc nhích.
Ngập ngừng một chút, quý nhân lạnh lùng nói: "Chính ta cưỡng ép nàng, cũng đáng bị gia tộc Lư thị nàng ấy chỉnh người là chuyện bình thường, phải không?"
Một gã hắc y nhân nhỏ giọng nói: "Hình như Lư thị không có gia tộc ..."
Quý nhân liếc hắn một cái.
Cái nhìn này làm cho gã hung hăng rùng mình, lập tức quỳ rạp xuống sát đất.
Quý nhân trầm mặc, một lúc sau hắn mới chậm rãi nói: "Lư Oanh, ta đoán không ra ..." Hắn dường như nghĩa đến những gì Lư Oanh nói trước khi rời đi, hắn cau mày rồi đi thẳng, đau đầu rồi xua tay, "Đi xuống đi, ta muốn được yên tĩnh." "Vâng."
*****
Lư Oanh đi xuống tầng hai.
Khi đi tới mũi thuyền, nàng nặng nề dựa vào mạn thuyền và nhắm hai mắt lại.
Thành thật mà nói, nàng dùng móng tay cào ra một vệt máu ở ngực hắn, thì nàng đã ở đi trên vách vực sâu rồi ... Người như hắn thân phận cao quý, há có thể để nàng tùy tiện bày sắc mặt cho hắn xem? Cho nên kết quả sẽ như thế nào đây? Người này tính toán cực nhanh, thật không thể bị động như vậy được!
Sau đó hành động cắn môi là nàng làm theo bản năng, trong đó bao gồm sự giận dữ, nhút nhát và sợ hãi. Bởi vì lúc đó nàng rõ ràng cảm giác được hắn đã động tình, bản thân nàng cắn răng chịu đựng, người nam nhân trong truyền thuyết có biểu hiện động tình này. Bất ngờ không kịp đề phòng, nàng đã cắn hắn.
Sau đó, vì đền bù mà nàng hôn lên khóe môi hắn ... Nghĩ tới đó, Lư Oanh khẽ xoa thái dương, thời điểm ở cùng với quý nhân nàng luôn ở trạng thái nhức đầu.
Nàng thật giống như muốn trốn vậy, nhưng nàng lại càng muốn dựa vào hắn. Thôi thôi, không muốn nghĩ chuyện này, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, đi được bước nào biết bước đó vậy. Nghĩ một lát, Lư Oanh vẫn cảm thấy mệt mỏi, liền trở về khoang của mình đánh một giấc.
*****
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.
Lư Oanh mới vừa rửa mặt đi ra, Chấp Lục liền xuất hiện trước mặt nàng, vẻ mặt gã kỳ quái nhìn Lư Oanh đánh giá, mà dường như gã đang cười, mà cũng giống như đang nhịn cười vậy. Bởi vì vậy mà mặt hắn trông rất quái dị.
Lư Oanh: ...
Từ trên xuống dưới "tham quan" Lư Oanh một vài vòng, Chấp Lục nhịn cười nói: "Chủ công cho gọi ngươi." Lư Oanh cứng đờ ừm một cái. Nàng lần nữa cải trang thành một nam tử xinh đẹp, nàng đổi một bộ hồng bào xong, mới từ từ đi lên lầu hai.
Lầu hai đèn đuốc sáng trưng, mùi son phấn nồng nàn, từng đợt tiếng kèn tiếng nhạc theo tiếng sáo bồng bềnh trên mặt nước, trong bầu trời đêm, khiến cho cả bầu không khí lộ rõ loại xa hoa lãng phí và rộn rã.
Lư Oanh vừa lên lầu hai, liền thấy được chủ công của nàng.
Nhìn thoáng qua, nàng suýt chút nữa bật cười. Đột nhiên hiểu được tại sao Chấp Lục lại cổ quái như vậy. Nam nhân tựa vào mạn thuyền kia và đang nhìn nàng với đôi mắt sâu thẳm. Hắn khoác hờ áo choàng đen được thêu những viền vàng trông hắn nổi bật và bí ẩn... Nhưng một người hoàn mỹ và phong độ như vậy, với một dấu răng xanh tím lộ rõ trên cằm.
Thấy hắn như vậy, không hiểu tại sao, mới vừa rồi Lư Oanh còn lo được lo mất, tâm tình thoắt cái trở nên hào hứng. Mặc dù khóe môi Lư Oanh hơi nhếch, đang thản nhiên nhìn cửa phòng quý nhân, vẫn là biểu cảm âm trầm. Lư Oanh hơi mỉm cười, hồng y như lửa, ưu nhã lại gần phía hắn. Đi đến trước mặt quý nhân, Lư Oanh mới chú ý tới, cả tầng hai này đều có bóng dáng mảnh khảnh, mũi thuyền và đuôi thuyền hay mạn thuyền đều có người.
Ánh mắt những người này vô tình hay cố ý đều nhìn chằm chằm vào quý nhân, lúc này đây, khi Lư Oanh mặc hồng y lộng lẫy như con bướm lửa xuất hiện trước bao con mắt ở đây, đồng thời bọn họ chợt nhận ra, vẻ mặt 'Thì ra là như vậy'.
Trong sự bất ngờ của mọi người, Lư Oanh vẫn từ tốn đi về phía quý nhân. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên, ngón tay trắng nõn và thon dài nhẹ nhàng xoa cằm hắn, vuốt ve chỗ dấu răng ấy, Lư Oanh nhịn cười, nhỏ nhẹ hỏi: "Còn đau không?"
Quý nhân dĩ nhiên không đáp, mặt hắn không chút thay đổi lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng. Lư Oanh thở dài một hơi, dưới ánh đèn, nàng trắng nõn thanh lệ có chút ửng hồng, thấy nàng kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn lên dấu ăng kia, Lư Oanh than thở, bất đắc dĩ nói: "Đừng giận mà ... Ngài nói nếu không phải ngài đối xử với ta như vậy, thì ta làm sao không cho ngài mặt mũi chứ?" Lời Lư Oanh vừa nói ra, xung quanh có vài vị cười ra tiếng. Một quan viên độ tuổi trung niên bụng thì phệ đang ôm mỹ thiếu niên đi ra. Lão tham lam nhìn Lư Oanh mấy lần, chuyển mắt nhìn quý nhân cao lớn tuấn tú, không nhịn được nói: "Ta đã nói, các hạ vậy không nên cần mặt mũi nha, nếu ta cũng có một người khả ái đáng yêu như thế, đừng nói bị cắn một cái, cho dù bị quất vài roi cũng cam tâm tình nguyện." Lão cười ha ha hướng mọi người xung quanh hỏi: "Mọi người nói có đúng không?"
Một trận cười vang truyền đến, có người còn đáp: "Đúng vậy."
"Cặp đôi này quả thật là một đôi thần tiên."
"Tiểu lang quân như ngọc này đánh một chút, cắn một cái cũng là niềm vui."
"Đây là thú vui khuê phòng, có gì phải tức giận?"
"Ta đây còn cầu không được nữa là."
Một đôi mắt rực lửa nhìn Lư Oanh, nhìn nàng từ trên xuống dưới. Hiển nhiên, nếu không phải vì khí chất xuất chúng của nàng, hoặc là nàng còn dám cắn "tình lang" quý nhân như vậy, thoạt nhìn thì nàng có vẻ là con nhà có gia thế, nếu không thì sẽ có nhiều người nhịn không được hướng quý nhân yêu cầu "mượn" nàng về. *****
Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc tôi phát hiện tại sao tôi lại chậm chạp không viết tên của anh mà vẫn dùng danh xưng là quý nhân. Trời ạ, cái chữ "Cương" (疆) này, tôi dùng ngũ bút* vẫn không viết ra được, mỗi lần muốn gõ chữ thì phải đổi thành ghép vần, mỗi lần ghép vần như vậy phải ghép 5 lần mới chuyển thành từ này TT_TT
Đôi lời của người dịch: Chữ "Cương" ở đây có nghĩa là biên cương. Không phải nghĩa là "cứng" nha mọi người (=_=!) hồi đó nhận tham gia vào bộ này mới có 15 hay 16 tuổi hay sao quên rồi, nói chung thời còn trẻ dại thiếu kiến thức, lúc đó có hơi suy nghĩ bậy bạ cứ ngỡ tác giả đặt tên Cương là muốn khỏe mạnh chỗ xxx đó =))) mà gặp tác giả cứ không hay viết tên quý nhân ra làm con bé lúc ấy hiểu lầm *ngại ngùng* . Bây giờ là bà cô rồi mọi người ạ :") nay lần đầu tiên tác giả mới để tên quý nhân, sẵn giải thích cho mọi người tại sao tác giả ít sử dụng tên quý nhân. *Ngũ bút là một cách gõ khác ngoài cách gõ phiên âm thường sử dụng của người Trung Quốc. Nó căn cứ vào kết cấu nét vẽ của chữ Hoa. Ngũ bút còn gọi là Năm nét, là những nét cơ bản "ngang", "sổ", "phẩy", "mác", "cong" của chữ Hoa. Cách gõ này phải có bàn phím đặc biệt, trên bàn phím không phải abc mà là các nét của chữ Hoa. Sau đó người ta phải thuộc mấy câu bí quyết, như thế mới gõ chính xác, nhanh chóng. Vì cách gõ Năm nét hầu như không cần chọn chữ, nhưng sau khi người dùng đã quen thuộc với nó, có thể gõ chữ Hoa một cách vừa nhanh vừa chuẩn. Cho nên Năm nét đã thịnh hành trong một thời gian, nhưng đòi hỏi tốn nhiều thời gian để người dùng phải học thuộc quy tắc của nó, khiến cho người sử dụng càng ngày càng ít. ღ Chương 144: Ỷ lại ღ