Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 146: Kế hoạch rời đi



Chương 146: Kế hoạch rời đi ღ

Edit: Băng Tâm, Thubn

Beta: Pey

Trong khoang thuyền an tĩnh một hồi.

Gần như nghe được Dương lang đột nhiên thở dốc hét to, "Nàng là cái gì chứ? Được, được lắm, nếu đã thế, tại sao nàng không dứt khoát cút ra khỏi Dương phủ?" Kế đó nghe tiếng đồ đạc rớt xuống đất cùng tiếng cười lạnh của Dương lang đồng thời vang lên, "Cút đi, cút ra khỏi Dương phủ, không sai, trước giờ ta vẫn chưa bao giờ thích nàng cả, ta vừa nhìn thấy nàng liền muốn ói! Biến, lập tức cút cho ta!"

Giọng nói này tràn đầy tuyệt vọng, Dương lang vốn dĩ vì Trịnh thị lừa dối bỡn cợt, mà chán chường mất mát không thôi, bỗng lấy lại tinh thần, hắn đối với Nguyên thị chỉ cảm thấy tức giận và ghét bỏ, dĩ nhiên hắn không quan tâm tới mà quát mắng nàng dữ dội.
Có tiếng bước chân vang lên, Nguyên thị bị đẩy thật mạnh khỏi khoang. Nàng bị ném tới trên mặt đất bịch một tiếng, Nguyên thị chịu đựng đau đớn, vẫn như cũ nhỏ nhẹ nói: "Dương Lang đây là phòng của thϊếp."

Chỉ mấy chữ đơn giản, làm cho lửa giận của Dương lang tắt ngúm, trong nháy mắt, hắn cười khẩy, sải bước ra khỏi cửa khoang, cùng với sự tức giận hất tung cánh cửa, rời đi thật nhanh.

Đợi Dương lang khuất hẳn, Nguyên thị mới khó khăn từ trên mặt đất bò dậy. Nàng mới chống đỡ đứng lên, cánh tay liền ấm áp, tiếp theo là giọng nói ấm áp của Lư Oanh vang lên bên tai, "Sao rồi, có đau không?"

"Không sao, ta quen rồi." Nguyên thị lắc đầu, lúc Lư Oanh đỡ nàng vào khoang. Khi Lư Oanh đóng cửa khoang thuyền lại, nàng ở trên giường co rúm thành một cục.

Qua một lúc, Nguyên thị cười khổ nói: "Xem ra phải hòa ly, tỷ tỷ, ta cần người hướng dẫn cho, nhưng xem ra không được rồi."
Lư Oanh nhìn khuôn mặt nàng ta dưới ánh nến nhỏ, không có đau đớn chỉ có trống rỗng. Hiển nhiên, nàng nhất thời không nhớ rõ, ngoài Dương phủ ra, nàng không có chỗ nào đi.

Lúc này đây, tay Lư Oanh đặt lên đầu gối nàng, nhìn nàng ta chăm chú, Lư Oanh chậm rãi hỏi: "Ngươi thật sự muốn hòa ly?"

Nguyên thị ngẩng đầu, dưới ánh nến, sắc mặt có chút tái nhợt lại có vẻ rất kiên định, gật đầu nói: "Tỷ tỷ, tỷ không hiểu đâu, hiện tại ta không muốn nhìn thấy hắn dù chỉ một lần."

Lư Oanh nhẹ giọng hỏi: "Ngươi có của hồi môn không?"

Nguyên thị gật đầu, trong nháy mắt nàng lại hỏi: "Nhưng mà bị mẫu thân và các tiểu thư khác trong phủ dùng không ít rồi. Bọn họ rất hà khắc, ta không muốn trở lại."

"Không sao, ta giúp ngươi đòi." Lời này vừa nói ra, Nguyên thị đột nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn Lư Oanh rồi mắt nàng có chút ẩm ướt.
Lư Oanh đứng lên, nàng vừa thong thả bước qua lại trong khoang thuyền nhỏ hẹp vừa nói: "Những người trung thành với ngươi đâu? Có mấy người?"

"Có có." Nguyên thị xấu hổ nói: "Đa số đều bị mẫu thân Dương lang đuổi đi rồi."

"Không sao, có thể tìm trở về."

Sự trấn tĩnh của Lư Oanh ảnh hưởng đến Nguyên thị và nàng ta mở to đôi mắt ôn thuần nhìn nhìn.

Lư Oanh suy nghĩ một hồi rồi chậm rãi nói: "Nguyên nương, chúng ta hợp tác đi. Ta giúp ngươi đòi lại của hồi môn, tìm thân tín về cho ngươi. Đổi lại ngươi giúp ta chuẩn bị làm ăn." Trong ánh nến vàng, Lư Oanh nhìn về phía xa xa, khẽ mỉm cười, nói nhỏ nhẹ: "Có điều ngươi không thể đi ra ngoài, cả ta cũng không thể. Nguyên nương, tài sản của ngươi, ta tất nhiên có cách giúp ngươi lấy về mà cũng có thể giúp ngươi có chỗ an thân. Nhưng mà Nguyên nương, ở thói đời hiện tại, dựa vào người khác không bằng dựa vào bản thân, tính mạng của chính mình vĩnh viễn là do bản thân nắm trong tay. Ai cũng không thể đoạt lấy quyền đó, không ai có thể chỉ dựa vào một lời nói liền khiến cho ta và ngươi không có nhà để về, không chỗ để đi."
Hầu hết phân nửa lời của Lư Oanh, Nguyên thị nghe không hiểu. Có điều nàng chỉ biết, người trước mắt cho nàng sự ấm áp, làm chủ cho nàng, giúp nàng nhận ra chính mình sống mà không cần phải trông cậy vào ai.

Lập tức, nàng gật đầu lia lịa và nói: "Tỷ tỷ, ta nghe lời tỷ."

Lư Oanh quay đầu nhìn nàng ta.

Nhìn một chút, Lư Oanh thở dài một tiếng, nàng đi lên trước ôm lấy Nguyên thị, đem nàng ôm vào trong lòng, Lư Oanh thở dài nói: "Ngươi đó, cứ ngốc nghếch như vậy, không có ai che chở sao ngươi có thể đi tiếp như thế nào?"

Nước mắt Nguyên thị tràn ra, nàng lẩm bẩm nói: "Ta biết ta ngốc, họ đã dạy ta phải nghe lời, nhưng ta không thể học được cách ... Dì của ta đã nói ta cả đời này đều sống ở Dương phủ, bị khi dễ cũng không được bỏ đi, bà ấy nói ta thật sự ngu ngốc, không học được cách đối nhân xử thế, không xem rõ những ý xấu quanh co lòng vòng. Bà ấy còn nói Dương phủ dẫu sao cũng là một đại gia tộc, nếu ta không phạm sai lầm, bọn họ không thể đuổi cùng gϊếŧ tận ta, cuối cùng vẫn cho ta chén cơm để ăn."
Nàng gục đầu vào vai Lư Oanh lẩm bẩm, đôi mắt mở to ngấn lệ nói: "Nhưng ta thật sự không muốn ngây ngốc nữa, thà rằng làm ăn mày, cũng không muốn tiếp tục sống ngây ngẩn trong Dương phủ nữa."

Lư Oanh gật đầu, nàng nhẹ giọng nói: "Ta hiểu, ta hiểu. Nguyên nương, ngươi yên tâm, tài sản của ngươi, ta sẽ giúp ngươi lấy lại. Ta sẽ còn làm cho nó tăng lên gấp ba, gấp năm lần, ta sẽ khiến tiền của ngươi có thể mua cả Khởi Hương Lâu này. Ta còn cho cả đống người hiền lành trung thực, biết ân nghĩa ở bên cạnh ngươi. Dù ngươi có ngốc cũng không sao, thế gian này không phải tất cả mọi người thông minh, sau này ngươi nhất định sẽ có hạnh phúc."

Nói nhiều như vậy, Lư Oanh cười khổ thầm nghĩ: Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, ta còn tự ý hứa hẹn. Thật là...

Nguyên thị liên tiếp gật đầu, sau khi Lư Oanh ở cùng nàng, thấy nàng mệt mỏi, liền để cho nàng đi ngủ và đắp mền cho nàng. Thổi tắt nến, Lư Oanh quay đầu nhìn Nguyên thị ngủ giống như đứa trẻ, thầm nghĩ: Tại sao có thể có người ngây thơ như vậy? Mới cùng ta chung đụng không bao lâu, liền hoàn toàn tin tưởng, ỷ lại vào.
Lư Oanh lúc này, thật sự cảm thấy nếu như Nguyên thị không gặp được mình, gặp được người như người dì kia, cả đời yên lặng sống ở Dương phủ, bất kể là bị khinh bỉ như thế nào, cũng có miếng ăn.

Lư Oanh ra khỏi khoang của Nguyên thị, quay chân đi về phía gian phòng của Dương lang.

Còn chưa tới gần, nàng đã nghe thấy một trận "Leng keng rầm rầm", còn có tiếng rống giận giữ. Từ xa, nàng nghe được Dương lang nghiến răng nghiến lợi quát lên: "Nàng ta cho rằng bản thân là ai? Nói cho Nguyên thị biết, không có ta, nàng ta còn không biết sẽ chết như thế nào! Tốt lắm, muốn đi sao, vậy thì cút ngay thật xa, có bản lãnh cả đời cũng đừng quay về cầu xin ta."

Trong chốc lát hắn lại lớn tiếng quát lên: "Chỉ cần nàng rời khỏi cửa Dương phủ, ta lập tức sẽ cưới chính thất, sau khi quay về ta chỉ cho nàng làm thϊếp, làm thϊếp!"
Pey: cái đũng quần bị rách này bị người khác mặc cho mòn vải thì cũng không thèm ngó tới đâu ☺ cảm ơn đã quan tâm! Mắc công bị lây nhiễm bệnh qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ, xớ !!

Tiếng giận dữ, tiếng gầm thét và chửi rủa không ngừng, một lúc sau, một gã người hầu vội vã đi tới bẩm: "Lang quân..."

Vừa nghe có người tới, Dương lang im lặng lại, sau đó Lư Oanh còn nghe được hắn cố kìm giọng hắn cho thật bình tĩnh, "Có phải Nguyên nương sai ngươi tới đây nói cái gì sao?" Kế đó nghe hắn khinh khỉnh, "Sao nàng ta không tự mình đến chứ?" trong giọng nói giễu cợt khắc nghiệt nhưng không che được sự mong đợi từ tận đáy lòng hắn.

Người hầu sửng sốt, lập tức nói: "Không phải đâu ạ, lang quân, mà là Trịnh thị đã tỉnh, nàng ta muốn gặp ngài."

Người hầu bẩm báo xong, Dương lang liền quát: "Không đi!" Một tiếng rống này tiết lộ sự thất vọng của hắn. Nhưng mà gã người hầu ngây người nói: "Nhưng mà lang quân ơi, Trịnh thị nói nàng ta hối hận, nàng ta bị người khác cố ý hãm hại ... "
Không đợi người hầu nói xong, Dương lang đã tức giận gầm thét lên: "Không đi là không đi! Cút đi xem Nguyên nương một chút, nếu như nàng ta hối hận, ngươi liền đưa nàng đến gặp ta. Đi!"

"Dạ vâng."

Nhìn người kia vội vã rời đi, Lư Oanh vẫn còn chưa đi. Kế tiếp, trong khoang thuyền Dương lang truyền đến tiếng mắng rủa. Mỗi một câu nói của hắn đều là chửi Nguyên thị, trong giọng nói lộ ra chán ghét vô cùng, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện ra sự khát vọng.

Sau khi Lư Oanh nghe xong, khẽ nhíu mày, nghĩ ngợi: Tên Dương lang này không phát giác được lửa giận của hắn đối với Nguyên thị đã lấn át nỗi căm hận xấu hổ của Nguyên thị cho hắn.

Nàng nên rời đi.

*****

Một lần nữa đứng ở trên đầu thuyền, Lư Oanh bắt đầu suy nghĩ đối sách. Từ khi quyết định giúp Nguyên thị rời khỏi Dương phủ, làm thế nào giúp nàng ấy lấy lại được đồ cưới, bắt đầu bắt tay vào làm ăn từ đâu, liền cũng bắt đầu suy nghĩ, tính toán kỹ lưỡng.
Suy nghĩ một hồi, Lư Oanh ngẩng đầu lên.

Bầu trời lúc này đã khuya, vầng trăng sáng phản chiếu trên sông bị ánh đèn trên thuyền rọi xuống mặt nước lấn át, có chút ảm đạm.

Lư Oanh quay đầu nhìn phương hướng Thành Đô, trong lòng thầm nghĩ: Con người không thể lặp lại sai lầm ở cùng một chỗ. Lần trước ở Thành Đô, chủ công nói một câu liền thu hồi tất cả của mình. Giờ phút này bản thân nàng còn trẻ tuổi, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, A Vân cũng mới bắt đầu, hắn thu hồi cũng sẽ thu hồi tất cả. Vì không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa, mình ở bên ngoài làm ăn còn phải để ý bên trong, chủ công không nhìn thấy, không tra ra việc làm ăn của mình.

Sau nhiều lần cân nhắc, nàng tin rằng người duy nhất có thể sử dụng được là La Tử, để cho hắn từ từ thoát ra đi vào chỗ tối ẩn nấp.
Một đêm không mộng mị.

*****

Ngày thứ hai Lư Oanh dậy thật sớm, nàng đứng dưới tia nắng ban mai suy nghĩ tính toán, mà hai ba mươi con thuyền lớn thuộc về Khởi Hương Lâu, đang vững vàng chạy giữa dòng sông.

Nhìn về phía Đông, Lư Oanh suy tư: Không biết còn bao lâu nữa mới có thể tới Vũ Hán?

Mới vừa nghĩ như vậy, chỉ nghe thấy tiếng gầm gừ cùng tiếng đập đồ vật này nọ truyền tới từ phía khoang thuyền của Dương lang. Mơ hồ nàng nghe được hắn ta đang tức giận quát mắng: "Nguyên nương đâu rồi? Nàng vẫn còn ngủ? Ngủ ngủ ngủ, sao nàng ta không ngủ đến chết đi? Đi, ngươi đi nói cho nàng ta biết, ta sẽ không tha thứ nàng, ta vĩnh viễn cũng sẽ không đụng vào nàng, ta sẽ để cho nàng thủ cả đời phòng trống. Đi, đi mà nói cho nàng biết!"

Trong tiếng gầm gừ chưa từng có một câu nhắc đến Trịnh thị.
Lư Oanh cau mày: Cái tên Dương lang này một chút cũng không phát hiện được bản thân hắn đối với Nguyên thị có cảm xúc gì, còn vượt xa Trịnh thị. Có lẽ Nguyên thị quá tốt với hắn ta, quá dịu dàng và nhã nhặn với hắn, hơn nữa từ nhỏ đến lớn có Nguyên thị luôn ở bên cạnh hắn, đuổi cũng không đuổi đi, mắng cũng bỏ, cho nên hắn ta đã hình thành thói quen Nguyên thị nên đối tốt hắn một cách dĩ nhiên, quen sự tồn tại của nàng, giống như uống nước vậy, ngày nào cũng uống nhưng không coi trọng vấn đề đó.

Trong tiếng ồn ào lớn, Chấp Lục mặc trang phục phú thương đi tới, gã đứng trước mặt Lư Oanh, nhìn "tham quan" một vòng từ trên xuống dưới rồi mới nói: "Xem ra A Văn ngủ rất ngon." Nhìn chán chê đủ kiểu rồi mới nói tiếp: "Chủ công mới vừa hạ lệnh, đem toàn bộ đồ của ngươi đến khoang của ngài."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Lư Oanh, Chấp Lục vẫn chậm rãi nói: "Xem ra A Văn quên mất công việc của mình rồi." Chấp Lục vừa nói xong, liền thấy Lư Oanh cất bước đi, ống tay áo dài đung đưa hướng tới khoang của chủ công.

ღ Chương 147: Làm sao chúng ra có thể ngủ cùng nhau? ღ