"Này, có nghe người ta nói không vậy? Nói cái gì đi chứ? Nguyên nương, ngươi câm hay là điếc? Nói kiểu gì cũng không trả lời, nói đi chứ!"
Trần thị liên tục thét ra lệnh, rốt cuộc Nguyên thị cũng mở miệng nói chuyện, chỉ nghe nàng nhỏ tiếng nói mấy câu: "Ta làm sao không biết chứ." Tuy nhỏ nhưng phá lệ kiên định và tự tin, "Ta biết, ta có thể sống tốt tới giờ, đều do tài sản phụ mẫu để lại rất nhiều. Còn có ngây ngốc ở Vũ Hán chán chường rồi thì tới Giang Châu, ta có thể cùng đại ca đi tới Giang Châu." Nhắc đến đại ca nhà mình, hai mắt Nguyên thị sáng ngời, lẩm bẩm nói: "Đại ca nói, đối với người khác tốt thật sự thì sẽ cảm thấy bản thân người đó toàn là ưu điểm, nhìn thấy người đó vui liền vui vẻ... Các người chưa bao giờ là như vậy cả." Nói xong lời cuối cùng ấy, Nguyên thị ấm ức trong lòng.
Nàng cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, xưa kia nàng có nhiều cô đơn cỡ nào cũng không tự hạ thấp mình, vừa lơ đãng dẫm nàng vài cái quay lưng lại trở thành bằng hữu tốt với mình?
Mặc dù chung đụng với Lư Văn ít ỏi, nhưng nàng chưa bao giờ ấm áp, được săn sóc, được che chở và vô số lần Lư Văn nói cho nàng rằng con người nàng rất tốt. Bởi vì lương thiện hồn nhiên, bởi vì nàng không hại người. Tỷ ấy còn nói tính cách nàng giống hoa mùa xuân, so với những người âm u chỉ biết giẫm đạp người khác bằng lời nói, mạnh hơn vô số lần. Tỷ ấy còn nói chỉ cần bước ra ngoài, sẽ phát hiện đại đa số người đều sẽ thích tính cách nàng.
Vì nàng vô hại, thuần lương và nàng có thể làm người khác thả lỏng ... Ngay khi Nguyên thị "phản đòn" lại, mấy người bọn họ nhìn lẫn nhau, trong lòng kêu không tốt.
Bọn họ không nghĩ tới, mới mấy tháng không gặp, Nguyên thị lại thay đổi như thế.
Trần thị thì cười lạnh, chê bai mà nói: "À, tự tin có thừa đấy. Ngươi nói đám người chúng ta cảm thấy ngươi không có ưu điểm, cho nên mấy lời vừa rồi không có ý tốt đúng vậy không?"
Nếu là trước kia, ả mà nói như vậy, chắc chắn Nguyên thị sẽ hoảng hốt vội vàng an ủi ả liền.
Chỉ là lần này không như ý nguyện, Nguyên thị không nhúc nhích gì cả, mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tế thị, lại nhìn đám người bọn họ vài lần, sau đó cúi đầu cam chịu.
Cam chịu hả!
Nàng ta trực tiếp cam chịu nói bọn họ không có ý tốt!
Trong khoảng thời gian ngắn, Trần thị không tin vào hai mắt mình.
Lai lịch Trần thị là một thứ nữ được gả làm kế thê, ả ta ngồi được vị trí này ắt hẳn sâu trong nội tâm có sự tự ti không nhỏ. Ả thích lui tới với Nguyên thị, vì đứng trước mặt ả ngốc này cảm giác thật cao cao tại thượng. Tuỳ ý nhục nhã, đả kích hoặc thậm chí mắng con ả này cũng không cần sợ bị trả thù tính kế hoặc tạo thành kết cuộc không thể vãn hồi. Ả cũng biết phụ mẫu Nguyên thị mất sớm, họ hàng gần xa vì tranh giành tài sản của phụ mẫu Nguyên thị đánh nhau gà bay chó sủa. Cuối cùng Nguyên thị được gả vào Dương phủ, những kẻ có ý đồ một đám bài xích Nguyên thị. Sau khi cùng Dương lanh thành thân. Cũng không biết mẫu thân và muội muội Dương lang nghĩ cái quái gì, tận lực chèn ép Nguyên thị, dường như muốn lột luôn lớp da con ngốc này.
Đủ loại xa lánh, Nguyên thị bị cô lập, một người không có ai nói chuyện, không có ai để ý, cũng bởi vì vậy mỗi lần Nguyên thị thấy ả ta đều chưa từng nói những lời tốt đẹp, mà ả ngốc này vẫn luôn cao hứng chào đón mình.
Nguyên thị chỉ muốn có người trò chuyện.
Nghĩ đến đây, Trần thị cho Tế thị một cái ánh mắt, hậm hực nói: "Vẫn là ngươi tới nói đi." Ả nghĩ Nguyên thị đối với mấy lời của ả không tiếp thu, nên ả cần thời gian ngẫm lại biện pháp. Cho dù thế nào phải dẫn dắt cái đầu gỗ kia, hoàn thành việc mà cha chồng hứa hẹn. Chỉ cần thành công thì sẽ khiến cho đứa con của ả kế thừa vị trí của phu quân! Việc này đối với nàng rất quan trọng, phải biết rằng mấy năm gần đây, ả thấy phu quân với hai đứa nhỏ do đại phu nhân quá cố sinh ra, nghĩ đến đứa nhỏ của mình, liền thấy trong lòng tức giận bất bình.
Nghĩ tới nghĩ lui, liếc mắt thấy gã Phùng lang ban đầu hứa hẹn sẽ đứng ra thuyết phục đôi ba câu với Nguyên thị nhưng giờ gã lại câm như hến. Oán hận chửi mắng: Đồ bình phong trang trí!
Tế thị xung phong ra trận, ngồi ở trước mặt Nguyên thị, nắm lấy tay nàng ta, uỷ khuất mà nói: "Nguyên nương à, ngươi nói đại ca gì đó, có phải là cái người tên là Lư Văn không?"
Thấy Nguyên thị gật đầu, sắc mặt ả đại biến. Ngón tay chỉ vào mặt mình, tức giận nói: "Hắn đem ta đánh thành như vậy, mà ngươi còn tin tưởng hắn? Nguyên nương, có phải mấy năm giao hảo chúng ta đều không thắng nổi một cái tươi cười của tên trai lơ đó?" Tế thị thật sự tức giận, thiếu chút nhảy dựng bùng cháy.
Nguyên thị ngẩng đầu lên nhìn Tế thị. Nhớ đến hôm qua Tế thị hãm hại nàng, cũng không nghĩ đi chỉ trích tại sao đối xử với nàng như vậy. Vì nàng biết, có nói ra cũng vô dụng, đến lúc đó Tế thị sẽ bày ra một đống lý do để thoái thác tội lỗi của nàng ta, xuất ra nhiều ý tưởng lên án nàng.
Từ hôm qua, nàng đã không bao giờ tin con người này nữa.
Nguyên thị rũ mắt xuống, nhẹ phản bác lại một câu, "Ta tin tưởng đại ca ca."
Thật không ổn rồi, Nguyên thị thật sự trúng độc kẻ họ Lư kia rồi.
Tế thị tức đến mặt xanh lét, giọng the thé nói: "Nguyên nương à, ta nói cái tên đó là kẻ lừa đảo, hắn hại ba cô nương thảm, thậm chí có một người mang thai con hắn đi tự sát kia kìa. Ngươi có nghe hiểu không vậy? Ngươi gọi cái kẻ khốn đó là đại ca ca, mục đích hắn là nhắm đến tiền tài của ngươi thôi!" Lần này Nguyên thị lại chui ra khỏi vỏ lần nữa.
Nàng bình tĩnh nhìn tế thị, yên lặng nhìn, sau đó nàng nói: "Tế nương, ta không có ngốc." Nói đến đây nàng cười bi thương, nhỏ tiếng nói: "Thật sự ta không có ngốc như vậy."
Hiện tại nàng không muốn nhiều lời với con người dối trá này thêm nữa, muốn đứng dậy rời đi. Vừa mới ngồi dậy, nàng thấy có bóng người, hai mắt không khỏi mở to. Khoé miệng cong cong, rời khỏi ghế ở hành lang chạy tới, miệng vui vẻ kêu: "Đại ca, huynh tới rồi?"
Đám người nọ đồng loạt quay đầu lại, thấy thiếu niên lang xinh đẹp đang dựa bụi trúc gần đó, hai tay khoanh trước ngực, tuấn mỹ động lòng người hàm chứa ý cười dịu dàng nhìn Nguyên thị. Dĩ nhiên người này là Lư Oanh.
Cũng không biết gã họ Lư này đã nghe được bao lâu rồi?
Nguyên thị như gà con chạy tới chỗ Lư Oanh, nàng mỉm cười nói: "Đại ca, huynh đã gặp dì của ta chưa? Bà ấy nói như thế nào?" Lư Oanh cười, "Bà ấy cái gì cũng chưa nói." Nâng mắt nhìn đám người đứng đằng kia, mỉm cười chậm rãi hỏi: "Có phải đều bị ta đoán trúng hết rồi?"
"Đúng vậy." Nguyên thị cười khổ, "Đều bị huynh nói trúng hết, bọn họ muốn khuyên ta không được hoà ly với Dương lang. Sau đó, bọn họ hạ thấp nhục nhã huynh, nói ta có mắt không tròng. Nói Dương lang cưới ta là tổ tiên đã phù hộ, nói ta ngu ngốc không biết thức thời."
Nàng còn buồn bã nói: "Hết thảy đều y hệt những gì đại ca nói."
Đám người đằng kia biến sắc, Lư Oanh khẽ vỗ vỗ đầu gà con, thong thả mà ung dung "giảng dạy" gà con: "Có biết tại sao bọn họ làm như vậy không?"
Nguyên thị lắc đầu.
Lư Oanh nhàn nhạt mà nói: "Đó là vì ngươi của ngày trước quá yếu mềm, quá thuận theo ý bọn họ. Tuy rằng tình hình hiện tại thay đổi, sự việc trọng đại cần thuyết phục ngươi hồi tâm chuyển ý. Lại không thể dùng phương thức ca ngợi, không thể nào dùng nổi chiêu thổi phồng ngươi. Là bởi vì trong lòng bọn họ, mặc kệ ngươi có biến thành cái dạng gì, Nguyên nương vẫn là cái người dễ dàng tuỳ ý khi dễ, quở trách thậm chí nhục nhã khinh thường Nguyên nương." Nàng "từ ái" nhìn Nguyên thị, vẫn giọng điệu từ tốn nói: "Ở trong lòng bọn họ, Nguyên nương đã là như vậy rồi. Bọn họ xem ngươi là thú cưng, tuỳ tiện sờ vài cái thì có thể đá thậm tệ, mà ngươi phải ngoan ngoãn chạy lại để bọn họ tiếp tục giẫm đạp."
Lư Oanh từng câu từng chữ nói càng khó nghe hơn.
Đám người nọ biểu tình đã xấu không thể nói được, Tế thị trực tiếp bùng nổ: "Ngươi, ngươi đừng có phun mấy lời lừa gạt dụ dỗ Nguyên nương..."
Ả ta còn chưa nói hết, đã bị Lư Oanh đột nhiên cười cười, khoan thai ngắt lời: "Chuyện ngày hôm qua, kỳ thật Nguyên nương có mặt tại đó."
Đám diễn viên nghiệp dư hôm qua: !!!
Tế thị hoảng sợ lùi về phía sau vài bước. Còn Trần thị từ vẻ mặt mỉa mai lẫn bất mãn cũng đổi thành giật mình!
Lư Oanh tiếp tục vạch trần: "Ngươi không ngờ chứ gì, trên đời làm gì có nhiều người tương tự giống nhau được? Người đóng giả làm Nguyên nương là do ta ra lệnh đấy, Nguyên nương vẫn luôn đứng sau lưng ta chứng kiến hết thảy, nhìn thấy các người bôi nhọ lăng mạ nàng ấy đến cỡ nào." Đám cô nương sắc mặt biến đổi như lật sách.
Dù là Tế thị hay Trần thị, cả đám người ngây người choáng váng. Môi thì giật giật cũng không nói ra lời độc ác gì nổi. Thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Nguyên thị, hổ thẹn cực kỳ.
Bọn họ đồng thời nghĩ: Trách không được Nguyên nương biến hoá lớn như vậy. Xem ra có người đứng sau ...
Hiện trường im lặng.
Lư Oanh nhướng mắt nhìn đám người ngây như phỗng ra, nàng chậm rì rì mà nói: "Các ngươi thật tình coi trọng Nguyên nương, thì sẽ không lựa chọn cách bôi nhọ danh dự nàng ấy, khiến nàng ấy không ngẩng đầu làm người. Có lẽ lúc này các ngươi ắt hẳn lôi kéo Dương lang ra, kêu hắn quỳ xuống trước mặt Nguyên nương, thề thốt sẽ không tái phạm, cả đời đối xử tốt với Nguyên thị." Từng câu từng chữ của Lư Oanh làm mấy người bọn họ chột dạ tiếp, ngay cả gã quản sự đứng một bên cũng thay đổi sắc mặt. Ngày hôm qua Lư Oanh đã xác thực Nguyên thị thật sự đã có mặt ở trên bến tàu, nhất cử nhất động kế đó bị vạch trần.
Kế hoạch hôm qua bị huỷ, hiện tại Lư Oanh lại đập nát bàn tính của bọn họ tỉ mĩ thiết kế. Thậm chí bước tiếp theo hành động của Dương lang ra sao, cũng bị nói trúng.
Nước cờ quan trọng, ngay phút chốc bị huỷ hoàn toàn!
Lư Oanh rất là nhàn nhã nói: "Đáng tiếc, Dương lang còn đang giận dỗi, không muốn đến chứ gì? Hơn nữa các ngươi cảm thấy khuyên nhủ Nguyên nương hồi tâm chuyển ý là việc vô cùng nhỏ, cũng lười lôi kéo hắn ta tới." Những lời của Lư Oanh, nếu như nói cho mấy người kia nghe, không bằng là nói cho Nguyên thị nghe. Để nàng ấy thấu rõ những suy nghĩ bẩn thỉu đê hèn ấy!
Màn kịch "lật mặt nửa khắc" đã kết thúc, Lư Oanh kéo Nguyên thị rời sân khấu: "Chuyện ở đây xong rồi, chúng ta đi thôi." "Được."
Hai người định chuẩn bị đến chỗ xe ngựa đậu, một đạo cô đã đứng đợi, hướng hai người hành lễ: "Cư sĩ Thanh Nguyên cho mời hai vị."
Còn muốn gặp?
Nguyên thị nhìn Lư Oanh.
Lư Oanh cười cười.
*****
Nàng cùng Nguyên thị vào phòng của cư sĩ Thanh Nguyên, một lát sau tiếng tụng kinh dừng lại, bà nhìn Lư Oanh mà nói: "Ta có thể để cho ngươi quản lý của hồi môn Nguyên nương, còn cho thêm một ít nhân sự. Đổi lại ta có một yêu cầu."
Lư Oanh chắp hai tay thi lễ, "Cư sĩ mời nói."
"Chờ cái vị ở nhà ngươi thành sự, để người đó chủ trì cho ngươi và Nguyên nương kết nghĩa kim lan, hoạ phúc có nhau, ngươi có bằng lòng không?"
Tất nhiên Lư Oanh nguyện ý làm vậy, nàng liếc nhìn Nguyên thị hai mắt sáng rực như ban mai, sau đó cúi người cao giọng nói: "Không dám làm trái ý nguyện." Cư sĩ Thanh Nguyên nhắm hai mắt lại, "Đi ra ngoài đi."
Hai người đồng thời lui ra ngoài.
*****
Vừa bước ra cửa, Lư Oanh nhìn Nguyên thị vui mừng lộ hết cả trên mặt, nàng cười nói: "Thế nào? Kết nghĩa thôi mà vui vẻ vậy à?"
Nguyên nương mặt đỏ hồng, lúc sau mới tươi cười nói: "Rất giống lúc nữ tử gả đi, bái đường rồi chính là quang minh chính đại." Nàng ấy còn hài hước trêu chọc lại khiến Lư Oanh cười ha ha.