Đi đến trước xe ngựa, Lư Oanh mỉm cười nhìn Vệ thị, không biết tại sao nhìn vào mắt Lư Oanh, Vệ thị mặt có chút hồng, thấy nàng ta bẹp miệng lạnh giọng nói: "Ngươi là kẻ nào?"
Lư Oanh cười, nho nhã lễ độ mà nói: "Ta là đại ca của bọn họ".
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngẩn người, nhìn Lư Oanh và Lư Vân có nét tương đồng, mọi người tin ngay.
Mỉm cười nói xong câu đó, Lư Oanh hướng Vệ thị chắp hai tay vái chào, cực kỳ khách khí mà nói: "Xá đệ vừa tới Lạc Dương va chạm phải tiểu thư, mong cô nương đây rộng lượng bỏ qua cho".
Nàng rõ ràng hàm chứa ý cười nhưng Vệ thị lại tinh tường cảm giác được, người thiếu niên trước mắt này tuy tươi cười nhưng lộ rõ xa cách và lạnh nhạt, đây thường là khí thế của người địa vị bậc cao, nàng ta có hơi chột dạ. Âm thầm suy nghĩ rồi Vệ thị cũng không cho rằng người trước mắt này mặc kệ dung mạo cử chỉ vẫn là cách ăn nói, y phục đều cực kỳ xuất chúng, là một thiếu niên phong hoa tuyệt đại. Phải biết rằng kinh thành này lớn như vậy, phong thái của thiếu niên xuất sắc như thế, không có khả năng không ai biết. Trừ phi, hắn cũng mới tới Lạc Dương.
Chỉ là nàng không biết gần đây nhà nào hay nhà quan lại cũng không có nghe được tin tức đón người thân vào kinh?
Nhìn Vệ thị ngơ ngẩn, vẻ mặt nghi hoặc, Lư Oanh cong môi, cười nói với nàng ta: "Tại hạ còn có chuyện quan trọng, nếu cô nương không có đáng ngại gì, chúng ta sẽ rời đi trước".
Vệ thị vểnh môi, tưởng muốn người nọ yếu thế xin lỗi nàng ta để đường lui cho chính mình, lại còn cậy mạnh nói hai câu gì đó lưu lại thể diện, còn chưa kịp tưởng tượng đến, bên kia Lư Oanh đã đi tới chỗ Lư Vân và Nguyên thị, nhìn một lượt từ trên xuống dưới không có thương tích nào, gật đầu nhạt giọng nói; "Thẩn người làm gì? Còn không phải muốn đi ăn bánh Phù Vân gì sao? Đi thôi". Dứt lời, nàng lập tức từ trong đám người đi ra, khí khái phong độ, nhẹ nhàng lướt qua. Người nọ vừa mới nói có chuyện quan trọng rời đi trước. Xoay người liền biến thành đi ăn bánh...
Đây mới là trắng trợn làm lơ, trắng trợn nhục nhã!
Trong nháy mắt, Vệ thị mặt đỏ lên, người dân đứng lại xem náo nhiệt đều dùng ánh mắt trào phúng nhìn nàng ta. Tuy rằng không ai mở miệng, Vệ thị cũng biết đám người nọ muốn nói cái gì: Kiêu ngạo ghê chưa? Đá phải tấm ván sắt rồi!
Lư Oanh vừa đi, hai người Lư Vân và Nguyên thị vội đi theo.
Mãi cho đến bóng dáng Lư Oanh khuất hắn, Vệ thị cắn môi ấm ức phức tạp nhìn hướng bọn họ rời đi, sau đó khẽ quát một tiếng: "Còn đứng ì ra đó làm gì? Đi!". Vì thế phu xe chậm rãi đánh ngựa cho xe rời đi.
Đi một đoạn đường, Vệ thị vẫn còn nghe được đám dân đen ở ngoài xe xì xào bàn tán, thậm chí có người cười nhạo ra mặt thản nhiên chế giễu. Cắn muốn rách môi ra, Vệ thị nghẹn một bụng lửa giận, ra lệnh cho người hầu nói: "Đi điều tra người nọ rốt cuộc có lai lịch như thế nào?", nàng ta hít thở phập phồng cực kỳ khó chịu. Tuy rằng Lư Oanh đối diện với nàng ta, từ đầu đến cuối đều mang ý cười, nhưng Vệ thị cảm nhận rõ chính mình bị nhục nhã!
"Vâng ạ!", người hầu vừa đi, Vệ thị lại thói quen cắn cắn môi. Đôi tay thon thả hung hăng giằng xé cái khăn tay, lẩm bẩm nói: "Đừng để ta bắt được nhược điểm của mi", nói ra câu này Vệ thị dường như khôi phục sự tự tin hơn một nửa. Phải biết rằng, đất Lạc Dương này tuy rằng quý tộc nhiều không đếm xuể, nhưng thế lực chân chính vượt qua nhà họ Lư ở Phạm Dương thì không có nhiều. Nàng ta không tin hôm nay gặp vận xúi quẩy đụng trúng quý nhân bậc đó. Mới vừa rồi còn giày xéo hai kẻ nhà giàu mới nổi làm niềm vui, quay đi lại đá trúng người không thể đắc tội! *****
Nguyên thị cúi đầu đi theo sau Lư Oanh, Lư Vân cẩn thận thấp giọng hỏi: "Tỷ tỷ, cô gái đó mặt mày hung tợn tàn nhẫn như vậy, chỉ sợ sẽ không để chuyện này trôi qua". Lư Oanh tuy rằng không nói câu khó nghe mất lòng nào, nhưng thái độ lơ đẹp ấy như cao cao tại thượng, rất rõ ràng đã không kiêng nể mặt mũi Vệ phủ ấy. Lúc nàng ta lại gần, trong mắt oán giận tột cùng đều bị Lư Vân thấy hết.
Lư Oanh thuận tay đội mũ sa lên đầu, nhạt giọng nói: "Ta không cần cô ta chịu để yên".
Phun một câu như thế làm Lư Vân ngu người, đảo mắt nghĩ lại lần hai tỷ đệ gặp lại nhau, bên cạnh tỷ ấy có mấy cái người hầu, liền gật đầu yên lòng.
Đoàn người đi chơi phố suốt một canh giờ, vừa trở về phủ thì Nguyên thị chạy tới phòng bếp hí hoáy tiếp, Lư Oanh thì ra lệnh phân phó nói: "Vệ thị kia, ta muốn biết mọi thứ về nàng ta", dừng một chút rồi nàng lại nói thêm: "Vừa rồi nghe người dân bàn tán nói rằng Vệ phủ này không hẳn làm chuyện ức hϊếp người ngày một ngày hai, các ngươi thuận tiện đi thăm dò chi tiết về gia tộc này cho ta, gần nhất là hai năm trở về trước đã làm những chuyện gì". Nàng nhìn bọn họ, mỉm cười nói: "Tốn bao lâu mới có thể hoàn thành?". Một người tiến lên đáp, "Tiểu nhân lập tức điều người của Tướng quân Chấp Tam đi thăm dò chuyện này, ước chừng nội trong ba ngày sẽ có tin tức".
"Vậy đi đi".
"Tuân lệnh".
Người hầu đó vừa lui ra, Lư Oanh liền nhìn một người khác nói: "Ta muốn biết tình hình của nhà họ Lư ở Phạm Dương".
Người hầu được chỉ định cung kính trả lời: "Chuyện này dễ dàng, ngày mai tiểu nhân sẽ dâng tình báo lên".
Lư oanh vừa lòng gật đầu nói: "Lui ra hết đi".
Đám người hầu lui ra, Lư Vân thấy thế bèn ngồi bên cạnh tỷ tỷ, cậu nhấp một ngụm rượu, nhẹ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, người nọ đối với tỷ rất tín nhiệm đấy".
Lư Oanh ừm đáp một tiếng, nàng thấp giọng nói: "Lần này đến Vũ Hán đã xảy ra rất nhiều chuyện, so với lúc ở Thành Đô càng gay gắt hơn". Nàng nhìn Lư Vân, nghiêm túc dạy bảo đệ đệ: "Đệ toàn tâm ra sức học hành cẩn thận, tỷ nghe nói đương kim bệ hạ đúng giờ sẽ ở một số địa phương giảng dạy, đến lúc đó tỷ sẽ ngẫm biện pháp, xem có thể giúp đệ trực tiếp trở thành môn sinh của thiên tử hay không". Lư Vân mở to hai mắt.
Lư Oanh biết cu cậu muốn nói cái gì, liền chậm rãi nói: "Chủ công tuy là lối tắt vạn năng, nhưng ngài ấy thân là Thái tử điện hạ, ở trên triều đã mang tiếng hỉ nộ vô thường, hung ác vô tình. Cái danh hiệu này, mặc kệ tính tình ngài ấy chân thật ra sao, vẫn có người cố ý bôi đen ngài, đều chứng tỏ rằng tâm ý của bệ hạ không hoàn toàn nằm trên người chủ công, địa vị Thái tử lung lay không ổn định, cũng không được lòng dân... A Vân à, nếu có một ngày đệ trở thành môn sinh thiên tử, cũng là cho tỷ tỷ thêm một tấm bùa bình an".
Lư Vân hiểu rõ, lập tức cậu nghiêm túc hẳn mà nói: "Tỷ tỷ, tỷ yên tâm". Nói cái khác hẳn cậu chưa có khả năng làm, nếu nói học hành cần cù là chuyện Lư Vân vẫn tự tin thực sự.
Lúc này bên ngoài tiếng của Nguyên thị vang lên, "Đại ca và A Vân còn chưa ra sao? Đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi". Lư Oanh cười nói: "Ra ngay đây". Nàng mỉm cười nhìn Lư Vân: "Đi thôi".
*****
Không cần tới ba ngày, chỉ ngày hôm sau, người hầu đã lấy ra một chồng sách lụa quý giá dâng trước mặt Lư Oanh. Sách lụa này dùng nến phong kín, mặt trên còn có chương ấn mười mấy cái, hiển nhiên cực kỳ trân quý. Người hầu đó thấy Lư Oanh giật mình, cúi đầu nói: "Tướng quân Chấp Tam căn dặn, chỗ này có hơn thông tin chi tiết của 30 thế gia, còn có một ít chuyện về các đại gia tộc và quan lại ngoại thích. Tướng quân còn nói, tiểu lang quân tư chất thông tuệ nhưng cần phải hiểu biết thêm những cơ bản trong thành Lạc Dương này, lần sau có gặp phải có thể tùy cơ ứng biến".
Dừng một chút, người hầu lại nhớ thêm cái gì bổ sung nói: "Vệ thị chỉ là gia tộc lập nghiệp từ buôn bán vốn dĩ không đáng nhắc tới, liền chỉ có một ít thông tin thu thập được mà thôi. Còn cụ thể vẫn đang trong điều tra thêm, ngày mai hẳn có thể giao đến tay tiểu lang quân". Lư Oanh ừm một tiếng.
Nàng nhìn tin tức tình báo một ngày trời, sửa soạn nội dung lại ghi nhớ cẩn thận, sau đó đem nến được đung phong kín lại, để người hầu đem sách lụa trả lại nguyên vẹn.
Gần buổi chiều muộn, trong tay nàng lại có thêm tin tức chi tiết về Vệ phủ và Phạm Dương Lư thị , bao gồm chuyện Vệ thị và Thập Cửu lang liên hôn với nhau cũng được điều tra rõ nguyên nhân.
Nhìn một hồi, mắt Lư Oanh vẫn nhìn trong lá thư.
Một lát sau, nàng nuốt nước bọt, thấp giọng gọi: "A Mộc".
"Có tiểu nhân".
Lư Oanh chỉ vào một hàng trong đó từ tốn nói: "Chỗ này nói, mười chín năm trước, chính quyền Vương Mãng, Lạc Dương đại loạn, Phạm Dương Lư thị cũng xảy ra biến cố. Chính biến cố này đã khiến cho hầu hết dòng chính nhà họ Lư bị diệt vong. Trong khi, lúc bấy giờ Lư thị quyền thế ngất trời, phong quang vô hạn... Ta muốn biết rõ toàn bộ đã xảy ra như thế nào". A Mộc không hổ là người Lưu Cương lưu lại bên người, cũng không hỏi nguyên nhân, cúi đầu quả quyết đáp: "Tuân lệnh".
Cho đến khi A Mộc đi hẳn, Lư Oanh vẫn còn đang thất thần.
Nàng nghĩ tới phụ thân.
Trước khi lâm chung, tuy rằng nàng chỉ mới có vài tuổi, từ nhỏ nàng đã vô cùng sùng kính người, đối với chuyện của phụ thân chỉ cần ông ấy nói qua một lần, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Theo nàng nhớ, mười tám năm trước phụ thân có nói đã tới Thành Đô và cùng năm đó tới Hán Dương.
Nàng còn nhớ rõ phụ thân từng nói, dù là vương tôn công tử không đáng để con cái ông cúi đầu.
Nàng còn nhớ, càng trưởng thành nàng phát hiện số sách trong nhà, ở thời đại này có ý nghĩa gì. Giống như lần Nguyên thị sửa sang lại đồ cưới tổ trạch, số sách trong đó còn không bằng một phần năm sách nhà nàng. Phụ thân nàng tuy rằng chưa từng cố tình nhưng cử chỉ và cách ăn nói của ông như từ trong xương cốt toát ra, sự ưu nhã và hờ hững của bậc sĩ tộc chân chính. Tựa hồ trong mắt ông, những người bình thường tự xưng là thế gia đại gia tộc gì đó, luôn có vài phần khinh thường.
Có lẽ, lúc này đây nàng có thể biết thêm thân thế của phụ thân.
Tin tức của Vệ phủ và Vệ thị kia đã đến tay, Lư Oanh liền bắt tay thu xếp. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng để kẻ địch có cơ hội ngóc đầu công kích nàng.
Mấy việc này rất đơn giản, mấy năm nay Vệ phủ ức hϊếp bá tánh trong sáng ngoài tối, Lư Oanh cũng lười để ý tới Vệ phủ, chỉ cần sắp xếp chuyện Vệ thị lại, viết thành bốn quyển sách lụa, sau đó phân loại cho người đưa tới tộc trưởng Vệ phủ và người cầm quyền ở Lư thị Phạm Dương, cũng cho một quyển đến tay cha con Thập Cửu lang. Thân thủ trác tuyệt siêu phàm của hộ vệ, thần không biết quỷ không hay đem sách lụa đặt trên bàn bọn họ, Lư Oanh phủi tay không để ý diễn biến tiếp theo.
*****
Cùng ngày bị Lư Oanh nhục nhã, Vệ thị về đến nhà càng nghĩ càng tức, đập bể mấy bình hoa quý giá, kế đó gọi quản gia tới kêu hắn điều tra lai lịch đám người Lư Oanh.
Nhoáng cái đã ba ngày trôi qua.
Đối với việc Lư Oanh nhục nhã nhớ mãi không nguôi cơn tức, Vệ thị thúc giục tỳ nữ bên cạnh: "Quản gia Lý đâu? Kêu hắn lăn đến đây cho ta ngay lập tức".
"Vâng vâng".
Tỳ nữ vội vàng rời đi, Vệ thị vò vò cái khăn tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ dân đen thấp hèn tới từ Ba Thục, các ngươi tốt nhất là có chỗ dựa đi, bằng không ta sẽ cho các ngươi biết cái gì mới là nhục nhã chân chính!"
*****
Ngày úp: 29/06/2022 lúc 10:40 PM Càng ngày càng bánh cuốn