Sau khi thoát khỏi Bình Nhân, Lư Oanh không vội về nhà mà rẽ vào chợ chuẩn bị mua vài món rau.
Đang lúc nàng cúi người chọn lựa thì nghe thấy tiếng Dương thẩm từ phía sau truyền tới, "Là A Oanh à?"
Lư Oanh vội vàng quay đầu, thấy Dương thẩm chỉ có một mình, kế bên không có con trai đi theo liền thả lỏng người, nàng mỉm cười nói: "Thẩm cũng tới mua rau à?"
"Thẩm nào có giống A Oanh nhiều tiền như thế? Rau của thẩm cũng là tự mình trồng cả, thiếu thì tới đồng hái chút rau dại." Dương thẩm quan sát thấy sắc mặt Lư Oanh tốt đẹp thì tiến lên trước nói: "Nói gì thì nói, ngày tháng của tỷ đệ hai người bây giờ so ra tốt hơn trước nhiều. Cháu xem xem bộ dạng này của cháu không thể so với trước kia nha. A Oanh, cháu thật là giỏi." Lư Oanh cười cười.
Dương thẩm nhìn nàng, càng ngày càng tiến sát lại gần, "A Oanh, cháu đã tìm được hôn phu rồi sao?"
Thấy Lư Oanh cười mà không đáp, Dương thẩm nói nhỏ: "Chuyện là thế này, thẩm có một biểu muội, con trai muội ấy giống như Lư Vân nhà cháu đều tới học đường. Hai ngày trước nhắm trúng cháu nên nhờ thẩm đến hỏi giúp." Miệng nói liên hồi, Dương thẩm nói tiếp: "A Oanh cũng biết, thẩm đây không phải người biết nói chuyện, nhưng mà đứa trẻ đó đúng là không tồi, người lại cầu tiến, trong nhà còn có mười mẫu ruộng tốt..."
Lư Oanh cắt ngang, cười nói: "Thẩm à, hiện tại cháu không muốn nghĩ tới chuyện này."
Dương thẩm quay đầu lại nhìn nàng, than một tiếng nói: "A Oanh, với tướng mạo này của cháu, vốn là có thể dễ dàng gả cho một nhà tốt, nhưng mà cháu nên biết chuyện trước kia của cháu..." Lư Oanh lại lần nữa cắt đứt lời, cười nói: "Thẩm, cháu thật sự không muốn nhắc tới."
Làm gì lại có cô nương nào tới tuổi này mà không muốn gả cho người ta? Đây rõ ràng là không thích hộ làm nông rồi. Dương thẩm lại thở dài một hơi, cũng không nói nữa. Chỉ thì thầm mấy câu trong lòng rằng mắt Lư Oanh nhìn quá cao.
Tạm biệt Dương thẩm xong, Lư Oanh xách giỏ đi về.
Vừa mới tới ngõ, Lư Oanh liền nhìn thấy người thiếu niên Vương Kha cao cao ốm ốm kia xuất hiện ở phía trước.
Thấy Lư Oanh đến gần, đôi mắt Vương Kha sáng lên, nhưng đảo mắt lại cúi gầm đầu.
Lư Oanh đi tới trước mặt hắn.
Vương Kha ngẩng đầu lên. Hắn ấp úng hồi lâu mới mở miệng nói: "A Oanh à, chuyện hôm qua mẫu thân ta..., bà không có ý đó đâu... Bà thật sự rất thích nàng, thật đó, nàng tin ta đi, bà thật sự rất vừa lòng nàng." Vương Khá lắp bắp, cũng có phần nghiêm túc vô cùng. Hắn nhìn Lư Oanh có mấy phần âu lo, vừa nói vừa không ngừng lau mồ hôi, xem ra khẩn trương vô cùng.
Lư Oanh "Ừa" một tiếng, gật đầu nói: "Ta biết rồi."
Nói rồi, nàng lướt qua Vương Kha, tiếp tục đi về phía trước.
Vương Kha vui mừng đuổi theo, gấp gáp hỏi: "A Oanh, nàng không trách bà đúng không? Nàng..., ngày mai ta bảo bà mối đến đây được không?"
"Không cần thiết!" Lư Oanh dừng bước, mặt nàng không biểu tình nhìn Vương Kha, nhàn nhạt nói: "Vương lang quân, chuyện đề thân này tới đây chấm dứt thôi."
"Tại sao?" Vương Kha sắc mặt trắng nhợt, ngơ ngác nhìn Lư Oanh, mất một lúc mới thấp giọng nói: "Nàng... nàng không phải là không có người muốn sao, thế sao..." Lời còn chưa dứt, hắn vẫn biết là mình nói sai liền lập tức ngậm miệng. Lư Oanh cau mày, nàng lẳng lặng nhìn Vương Kha một cái. Cái nhìn này vô cùng lạnh lùng, cũng bởi vì lạnh lùng mà thành ra cao cao tại thượng.
Sức sát thương của ánh nhìn này cực kì cao, sắc mặt Vương Kha hoàn toàn trắng nhợt, chỉ có thể ngây ngốc đứng ở đó nhìn Lư Oanh đi xa.
Lư Oanh tiến vào con hẻm, vừa tới trước cửa nhà mình liền nghe thấy cửa hông bên cạnh kêu két một tiếng, sau đó có mấy người đi ra.
Nàng cũng không để ý tới, khom nhẹ lưng mở cửa. Mà lúc này, sau lưng có giọng nói mơ hồ truyền tới, "Nàng ta chính là Lư thị A Oanh?"
"Đúng vậy."
"Ngươi quan tâm nàng ta thế làm gì?"
"Ngươi biết không, cháu ta hôm qua cố ý tới đây hỏi cô nương mặc y phục đỏ, da trắng như tuyết xinh đẹp là nhà nào, sau khi nghe nói nàng ta hủy bỏ hôn ước rồi thì suốt ngày nháo tỷ tỷ ta tới cửa cầu hôn đây này." "Có việc này sao?"
"Thì ra không phải đứa hiểu chuyện."
Nghe tới đây Lư Oanh sửng sốt, nàng không khỏi nghĩ đến việc đề thân của Dương thẩm hôm nay, còn có Vương Kha mới nãy cố ý cản đường, thì ra trong lúc mình lơ đãng đã dính phải không ít hoa đào rồi.
Nghĩ đến đây Lư Oanh cười cười đẩy cửa đi vào trong. Chính vào lúc nàng bước vào, một tiếng nói truyền vào tai nàng, "Nàng còn câu dẫn thiếu gia của chúng ta nữa... Nhưng mà bây giờ thiếu gia đi rồi, nàng ta muốn câu dẫn cũng là phí công vô ích."
Cái gì?
Lư Oanh cứng người, hồi lâu sau mới quay đầu lại. Nàng nhìn chằm chằm vào cửa bên của Âm gia, đột nhiên cảm thấy trống rỗng. Loại trống rỗng này giống như ngày xuân vậy, rõ ràng hết thảy đều tốt đẹp nhưng lại làm lòng người phát hoảng, để cho người ta không nhịn được mà khó chịu, cô đơn... Sau khi ngây ngốc một hồi lâu, Lư Oanh chuẩn bị qua loa thức ăn rồi đi tới phía dưới bức tường kia.
Ngước nhìn một hồi, nàng mang mấy cái ghế kê dưới chân đứng dưới đầu tường rào.
Tường rào bên kia, đào vẫn hồng liễu vẫn xanh, sắc xuân rõ ràng tươi sáng như thế, lại lộ ra một cỗ ảm đạm không nói nên lời.
Ngây ngốc một hồi, Lư Oanh nhìn sang bên trái, dịch huyển hai khối đá, nàng nhìn thấy một cái túi cẩm màu vàng đặt ở trong túi vải dầu.
Túi cẩm hết sức tinh tế, chất liệu là loại Lư Oanh chưa từng thấy qua, cầm trong tay mềm mại như nước. Nàng mở túi cẩm, bên trong có một miếng ngọc bội, một thanh sáo trúc cùng một chiếc khăn tay.
Ngọc bội nhìn rất quen mắt, hình như đã thấy qua trên người của Âm Triệt. Mà ống trúc kia chỉ có vài câu, có thể người viết vội, những chữ kia còn có chút rối, "Tâm hồ ái nhĩ, hà bất vị hĩ, trung tâm tàng chi, hà nhật vong chi."* *Tạm dịch: Tâm đã luyến ái, chẳng ngờ cách xa, giữ mãi trong tim, Ngày ngày nhung nhớ.
Khăn tay ẩm ướt, trên đó còn có nét bút liêu xiêu, "Dữ khanh biệt hậu, tòng thử minh nguyệt thê lương tiêu thanh khổ tuyệt."* , mấy chữ cuối vết mực loang ra, hiển nhiên người viết một hồi đã là lệ tuôn như mưa...
*Tạm dịch: Không được cùng nàng, ánh trăng chỉ còn lại thê lương, từ nay về sau, đoạn tuyệt tiếng tiêu.
Thì ra hắn đi thật rồi!
Lư Oanh nắm chặt khăn tay, nhất thời tâm tư hoảng hốt.
Lúc trước, nàng đối với Tăng lang có tình là vì nàng biết đó là vị hôn phu của nàng, nàng đối với hắn có sự mong đợi, biết mình nên thích hắn. Nhưng sau này tỉnh táo rồi, đứt cũng đứt rồi, có lẽ sự yêu thích kia vốn là nàng tự bắt mình phải có?
Tính ra, người mà nàng thật sự rung động tâm tư thiếu nữ cũng chỉ có người đó, thiếu niên luôn luôn mím môi, đôi mắt đen lấp lánh vẫn luôn nhìn nàng. Thiếu niên đó, từng ngồi ở đầu tường này, dưới bóng râm này, từng thổi tiêu vào lúc trăng sáng, từng nhìn nàng qua dòng nước mắt. Nàng không thể nào phủ nhận rung động trong tim mình, thậm chí nàng từng vọng tưởng qua, có lẽ, có lẽ có một hai phần mười cơ hội, người nhà của hắn sẽ đồng ý nàng...
Mộng chưa tỉnh, người đã không còn, thì ra chính là tư vị như thế này!
Bất giác, Lư Oanh đưa tay che mặt mình lại.
...Thì ra, nàng vẫn từng mong đợi!
Thì ra, nàng vẫn luôn vô ý hữu ý mà nhìn về bức tường kia, là đang trông đợi.
Thì ra, thân hình tuấn tú lạnh lùng kia, chỉ là một giấc mộng ngắn ngủi mà thôi!
Thì ra, đây chính là sinh ly biệt, rõ ràng còn sống mà lại không thể không ly biệt, về sau mỗi người một ngã, có lẽ cả đời này cũng không thể gặp lại nhau.
Lúc Lư Vân về nhà chỉ thấy tỷ tỷ thu người trên ghế không động đậy. Cậu sợ hết hồn vội vàng lại gần hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?" Lư Oanh lắc lắc đầu, thấp giọng nói: "Tỷ không sao."
Lư Vân hiển nhiên có chút không tin, cậu nhìn chằm chằm tỷ tỷ hồi lâu, đưa tay cầm lấy vạt áo đang che trên mặt tỷ.
Dưới tay áo, gương mặt của Lư Oanh thanh lệ, bình tĩnh không chút gợn sóng.
Lư Vân thở ra một hơi, vui mừng đi tới trong phòng, thấy thức ăn đã chuẩn bị sẵn liền cầm chén đũa nói: "Tỷ tỷ, hôm nay tiên sinh lại khen đệ nữa. Người nói đệ thông minh hơn người." Nói tới đây, Lư Vân quay đầu thần bí nói: "Tỷ tỷ, tiên sinh nói, có thể sẽ tiến cử đệ với một vị trưởng giả đấy."
"Ừm."
Nghe được tiếng Lư Oanh có vẻ không vui, Lư Vân nhỏ giọng hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự không sao chứ?"
"Tỷ không sao."
Đêm nay, Lư Oanh lăn lộn không ngủ được. Gió mát thổi từ cửa sổ, nhìn qua màn cửa thấy sao trời lấp lánh, không biết tại sao, mắt nàng nhíu lại, có một loại cô độc không nói ra được, hình dung không được. Việc này rõ ràng rất kỳ quái, rõ ràng lúc người kia còn, nàng cũng không cảm thấy động lòng, tại sao khi chia tay lại khó chịu như thế?
Ngày thứ hai, sau khi tiễn Lư Vân đi rồi, lồng ngực Lư Oanh vẫn còn buồn bực. Buồn bực đến cực hạn nàng liền giở sách ra đọc lại nhiều lần, cũng không nghĩ ra được hàm ý ở trong đó, chỉ biết cứ đọc đi đọc lại, cảm giác như chỉ có thể làm như vậy mới giảm bớt được cái buồn bực không rõ trong lòng nàng.
Cứ như thế không ngừng đọc, Lư Oanh không phát hiện ra âm thanh của mình dần khàn đi.
Cho đến khi cố họng khàn đến mức không nói được nữa, Lư Oanh mới dừng lại.
Lần dừng lại này, nàng liền cảm thấy trống rỗng vô cùng.
Đi lại loanh quanh trong sân một hồi, Lư Oanh múc ít nước từ trong giếng bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.
Lau tất cả cửa sổ, lại chăn chiếu quần áo tất cả giặt sạch sẽ, bận rộn đến khi lưng đau nhức, Lư Oanh mới phát hiện trời sắp tối rồi. Nàng nghiêng đầu, nhìn bầu trời trên không, mặt trăng nhàn nhạt, đột nhiên một ý niệm nổi lên trong đầu: Sau này vĩnh viễn không nghe được tiếng tiêu đó rồi.
Loại cảm giác này quá vô dụng, Lư Oanh không thích, nàng vươn tay vỗ vỗ gò má, nghiêm túc nghiên cứu sách vở.
Bây giờ Lư Oanh đọc sách thường có cảm giác một ngày đi ngàn dặm. Không chỉ tốc độ hiểu nhanh hơn, nàng thậm chí cảm thấy nếu cho nàng viết một bài phú, nàng đảm bảo có thể viết tốt hơn học sinh đã học mấy năm như Lư Vân, nếu như so sánh với tiên sinh, chỉ sợ là chênh lệch cũng không lớn.
Đương nhiên thời khắc đọc sách này, nàng không hoàn toàn tập trung được.
Liên tiếp mấy ngày liền chìm trong lơ đãng.
Một ngày này, bầu trời đột nhiên mưa, mưa xuân nhịp nhàng rơi lên lá cây, phát ra tiếng kêu thanh thúy "ding ding dang dang", như là một bản huyền nhạc cô đơn. Lư Oanh ngồi trước cửa sổ, không nhịn được muốn thổi tiêu. Đáng tiếc nàng không có tiêu, nàng cũng không biết thổi nó.
Ngoại trừ muốn thổi tiêu, tay của nàng cũng không nhịn được thò dưới gối, muốn đem miếng ngọc kia ra xem.
Lư Oanh nỗ lực ngăn chặn loại xúc động này thì đột nhiên nghe thấy cửa nhà mình bị người ta gõ thật mạnh.