Một giọng nói lạnh lùng phía sau cắt ngang chúng tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, chính là Giang Phái.
Trên tay hắn là những quả anh đào và chuối, thứ hoa quả mà tôi yêu thích.
Nhưng hắn làm sao biết người đàn ông xa lạ trước mặt chính là Giang Dư?
Nghi vấn của tôi còn chưa kịp hỏi ra khỏi miệng, Giang Dư đã buông tôi ra, đứng dậy.
"Đã lâu không gặp, anh trai."
Vẻ mặt Giang Phái âm trầm, mặt mày lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Giang Dư, em thật sự đã trở lại."
Lần này là một câu khẳng định.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Giang Phái.
Tại sao hắn ta biết mọi thứ?
Giang Phái không đáp lại tôi, ánh mắt giống như hai con dao sắc bén, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn tay tôi và Giang Dư đang nắm chặt.
Giang Dư nắm tay tôi chặt hơn, giọng nói lạnh lùng tràn ngập địch ý: "Đúng, em đã trở lại. Cho nên sau này, không ai có thể làm tổn thương Ninh Ninh nữa."
Tôi thấy Giang Phái âm thầm nắm chặt hai nắm đấm.
【Đinh, chúc mừng ký chủ, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 10 điểm.】
Tôi:?
Giang Dư cũng đã sống lại, còn cần hoàn thành nhiệm vụ gì?
【Thân ái, là như vậy, bởi vì nhiệm vụ chính tuyến của ký chủ đã hoàn thành, hệ thống liền tự động thăng cấp.】
Tôi: 【Tôi đã đạt được mục đích, cũng không muốn làm nhiệm vụ khác, cậu có thể đi rồi.】
【Bởi vì người chơi đối lập của ký chủ vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên hệ thống không thể rời đi trước. Thân ái, ký chủ chỉ có thể tiếp tục sử dụng bản hệ thống này.】
……
Tôi còn có người chơi đối lập?
Nhiệm vụ của hắn là gì?
Hệ thống không để ý đến hai câu hỏi này.
Tôi chỉ có thể hỏi về nhiệm vụ mới của mình.
【Phản ngược giáo thảo đạt được 1000 điểm, ký chủ có thể nhận được mười triệu hoặc là ***】
Mười triệu?
Những lời sau đó tôi đã nghe không vào.
Tôi động tâm.
Có mười triệu, tôi và Giang Dư có thể sống cuộc đời còn lại không lo cơm áo gạo tiền.
Anh ấy cũng có thể hoàn toàn thoát khỏi cái gia đình trọng anh khinh em.
Từ nay về sau, bánh răng vận mệnh của tôi bắt đầu xoay quanh Giang Dư.
7
Giang Dư vẫn lựa chọn về nhà.
Anh ấy vẫn ôm kỳ vọng vào cha mẹ.
Trong dự liệu, ông Giang và bà Giang không có phản ứng gì với sự sống lại của anh.
Vừa không nghi ngờ thật giả, cũng không quan tâm sống chết của anh ấy.
Giang Dư Giang Dư, đứa con trai này đối với bọn họ mà nói chính là dư thừa.
Ngược lại đối với người ngoài như tôi, tốt đến không thể tốt hơn.
Cha mẹ tôi đều là giáo sư, gia cảnh khá giả cùng tính cách nhu thuận khiến mẹ Giang đã sớm nhận định tôi là con dâu.
Bất quá, là vợ của Giang Phái.
Trên bàn cơm, bà Giang không ngừng gắp thức ăn cho tôi và Giang Phái, sợ tôi đói, sợ đứa con trai bà đang nâng niu trong lòng bàn tay ăn không ngon.
Mà đối với Giang Dư vừa trở về, lại làm như không thấy.
"Ninh Ninh, lần trước thằng nhóc Giang Phái này đối xử với cháu như vậy, quả thực cũng là vô ý, bác đã giáo huấn lại thằng bé rồi. ¹Yêu càng nhiều, đánh càng đau ấy mà. Trong phòng vẽ tranh của thằng bé tất cả đều là tranh của cháu, nó thật sự yêu cháu đấy."
¹yêu càng nhiều, đánh càng đau giống như câu "yêu nhau lắm cắn nhau đau" ở bên VN mình ý.
Ông Giang phụ họa: "Đúng, không sai."
Tôi đen mặt hỏi.
"Cái gì gọi là yêu càng nhiều, đánh càng đau?"
Tam quan chó má gì?
Cha mẹ gì chứ?
Tôi buông đũa xuống, xắn tay áo lên, lộ ra vết thương nhìn thấy mà giật mình.
Tôi nhìn thẳng cha mẹ Giang gia, bình thản nói:
"Những thứ này đều là do con trai yêu quý của hai người ban tặng, nếu đây là cách hắn yêu người khác, tình yêu như vậy, sợ là không có cô gái nào chịu nổi."
Thiết lập của hệ thống chó má này là mỗi lần mức độ bạo lực phải cao hơn lần trước mới được coi là thành công.
Tuy rằng mỗi lần ăn đánh đều do tôi tự tìm, nhưng nếu không phải do Giang Phái lần đầu tiên đánh tôi quá mạnh thì cũng không đến mức lần thứ một trăm bị ăn đánh tôi cần gần như phải đem mạng đi đổi.
Kỳ thật các bạn học nói đều đúng, Giang Phái chính là một tên bi3n thái thích bạo lực.
Nghe tôi nói như vậy, sắc mặt cha mẹ Giang gia trong nháy mắt thay đổi.
Bà Giang liếc mắt nhìn Giang Phái, trên mặt nhanh chóng nở nụ cười dịu dàng.
"Ninh Ninh à, bác cam đoan với cháu, tuyệt đối không có lần sau! Cháu và Phái Phái yêu nhau như vậy..."
Tôi nhanh chóng ngắt lời bà ta.
"Bác à, cháu chưa bao giờ yêu Giang Phái, tất cả những gì cháu làm, đều là vì Giang Dư."
Tôi nắm tay Giang Dư, ánh mắt không hề che giấu mà tuyên bố tình cảm của tôi đối với anh.
【Đinh, trước mặt cha mẹ làm cho giáo thảo bị mất mặt, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 20 điểm】
Nghe tôi nói như vậy, mặt bà Giang trong nháy mắt trầm xuống, bà khinh bỉ liếc nhìn Giang Dư một cái, nói: "Phái Phái từ nhỏ thành tích xuất sắc, tướng mạo đẹp trai, tương lai còn là một kỹ sư ưu tú. Giang Dư? Hừ."
Lúc mẹ Giang nhắc tới Giang Dư thì cười lạnh một tiếng, bắt đầu cười nhạo ánh mắt nhìn đàn ông của tôi có vấn đề.
Giang Dư vẫn bình tĩnh ăn cơm, anh đã quen với sự thiên vị trắng trợn như vậy.
Chẳng qua, anh cho rằng, sau khi trải qua sinh tử như vậy, cha mẹ ruột của mình sẽ thay đổi.
Kỳ vọng của anh, cuối cùng vẫn thất bại.
Bác à, Giang Dư là người tốt nhất trên thế giới. Giang Phái ở chỗ bác là bảo bối, ở chỗ cháu chỉ là một công cụ hình người."
Khi tôi nói ra chữ "công cụ hình người" sắc mặt Giang Phái xanh mét, oán hận trừng mắt nhìn tôi.
【Đinh, trước mặt cha mẹ giáo thảo nói giáo thảo là công cụ hình người, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 5 điểm】
Sắc mặt bà Giang dần thay đổi, lông mày nhíu lại, trong mắt phát ra từng ánh mắt sắc bén.
Bà lớn tiếng quát lớn tôi, hướng tôi giơ lên cái tát.
Cảnh tượng bị Giang Phái đánh rõ mồn một trước mắt, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.
Đôi mắt thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào bà Giang, ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người.
Bà Giang lần đầu tiên thấy Giang Dư như vậy, chột dạ buông tay xuống.
"Ba mẹ, con và Ninh Ninh ăn no rồi, chúng con đi trước, hai người cứ từ từ dùng."
【Đinh, ân ái trước mặt giáo thảo, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 10 điểm.】
Ôi, điểm này rất dễ kiếm nha.
8
Lúc ra khỏi Giang gia, Giang Phái đuổi theo sau.
"Giang Dư, thật ra ba mẹ rất vui vì em có thể trở về, chẳng qua họ không biết cách biểu đạt."
Giang Dư nghe vậy, lạnh nhạt cười: "Vậy anh thì sao? Anh hoan nghênh em trở về sao?"
Giang Phái đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghiêm túc gật đầu.
"Đương nhiên, em là em trai của anh, đối với anh ngoại trừ cha mẹ ra thì em là người thân duy nhất."
"Giang Dư, cha mẹ càng ngày càng lớn tuổi, vẫn mong em có thể trở về chăm sóc họ nhiều hơn. Dù có phải làm bao nhiêu việc, họ vẫn giúp đỡ em học tập và thành công. Nếu không có sự nỗ lực của họ thì làm sao liệu em có thể có vị trí như ngày hôm nay?"
Bắt cóc đạo đức?
Tôi kéo Giang Dư qua, nói với Giang Phái:
"Đúng đúng đúng, Giang Dư một chút cũng không cố gắng, sách dựa vào cha mẹ anh giúp anh ấy đọc, thành công cũng dựa vào cha mẹ anh, mạng sống cũng do cha mẹ anh giúp lấy về ha?"
Giang Phái bị tôi nói cho không nói nên lời.
Chỉ cần không có đạo đức thì không ai có thể bắt cóc đạo đức tôi.
Giang Dư nhìn tôi trong mắt sáng ngời mà vui sướng, khóe miệng nhếch lên: "Không nghĩ tới mấy năm nay, miệng lưỡi bé ngốc nhà anh lại lợi hại như vậy."
Giang Phái còn muốn nói gì, tôi trực tiếp kéo Giang Dư rời đi.
Trước khi đi, tôi nghĩ tới cái gì, thế nào cũng phải ở trước mặt Giang Phái hôn Giang Dư một cái rồi hã đi.
Dưới ánh mặt trời, mái tóc trên vầng trán của Giang Dư che khuất nửa lông mày, ánh mắt sáng ngời mà trong suốt nhìn về phía tôi, khóe mắt hiện lên ý cười.
Gió nhẹ thoáng qua, anh ấy im lặng nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
"Nào, người không liên quan phiền tránh ra một chút."
Chúng tôi tay trong tay đi ngang qua Giang Phái làm cho hắn tức giận.
Nhưng đi thật lâu, hệ thống cũng không cộng thêm điểm tích lũy cho tôi.
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng giao tiếp với hệ thống.
Tôi: 【Thống tử, gọi Thống tử...】
【Ở đây.】
Tôi: 【 vừa rồi tôi chọc tức giáo thảo, lại ở trước mặt hắn ân ân ái ái, sao không được cộng điểm? 】
【Thật ngại quá, vừa rồi tôi đang trao đổi với người chơi đối lập của cô nên quên mất.】
Tôi: 【...】
Tôi: 【Cậu còn rất bận ha.】
【Thân ái không nên tức giận, hiện tại tôi sẽ đi thanh toán điểm tích lũy vừa rồi nha.】
【Đinh, chọc tức giáo thảo, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 20 điểm】
【Đinh, trước mặt giáo thảo hôn Giang Dư, lại được thêm 20 điểm.】
Hệ thống này còn biết cộng điểm cho tôi, vẫn còn tốt.
9
Tôi và Giang Dư trở lại nơi ở ban đầu.
Đêm ấy, chúng tôi nhớ nhung lẫn nhau sâu đậm bao nhiêu, liền điên cuồng bấy nhiêu.
Sau khi ngủ say, tôi nhận được cuộc điện thoại của Giang Phái.
"Tang Ninh, Tang Tang...... tới đây......"
Giọng nói Giang Phái đứt đoạn nối tiếp, hình như là do uống quá nhiều.
"Đàn chị, chị mau tới quán bar Tình Nhân đón anh ấy đi, Giang Phái say quá rồi..."
Là giọng nói của con gái.
Tôi đi ra cửa phòng ngủ, lạnh nhạt cự tuyệt: "Thật ngại quá, tôi và bạn trai đã đi ngủ rồi."
【Đinh, chúc mừng ký chủ thành công cự tuyệt giáo thảo, đạt được 10 điểm.】
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng Giang Phái rống giận: "Tang Ninh, nếu hôm nay cô không đến, tôi sẽ khiến Giang Dư c.h.ế.t thêm một lần nữa."
Những lời này liền mạch rõ ràng mà tràn ngập sự tức giận.
Tôi trợn mắt nhìn lên trần nhà.
Là tác phong của tên điên này, vì để đạt được mục đích mà không bỏ qua bất cứ thủ đoạn gì.
Ai thèm để ý đến hắn.
Lúc tôi đang muốn cúp điện thoại thì Giang Phái đoạt lấy di động, lớn tiếng nói: "Tang Ninh, Giang Dư sống lại như thế nào, cô cho rằng chỉ có mình cô biết sao? Cô có tin hay không, anh ta sống lại như thế nào, tôi có thể khiến anh ta lại c.h.ế.t như thế đó."
Trong nháy mắt, tóc gáy của tôi dựng đứng lên.
Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Giang Phái anh chờ đó."
10
Trong quán bar Tình Nhân.
Tôi liếc mắt một cái liền nhìn thấy Giang Phái và cô gái từng cười nhạo tôi.
Giang Phái đã uống say đến bất tỉnh nhân sự.
Lần này gặp tôi, cô gái này không còn là bộ dáng chanh chua như lần trước, ngược lại vì Giang Phái mà vô cùng hèn mọn.
"Đàn chị, nếu chị không đến, Giang Phái cũng không rời khỏi quán bar này."
Trong giọng nói của cô gái mang theo tiếng khóc nức nở, trong mắt nhìn về phía Giang Phái tràn đầy đau lòng cùng lo lắng.
Trên khuôn mặt vốn thanh tú của cô gái, một dấu bàn tay đỏ rực nhìn thấy mà giật mình.
Cũng không cần hỏi, nhất định là kiệt tác của Giang Phái.
Sau khi Giang Phái nhìn thấy tôi, đôi mắt vốn ảm đạm liền sáng lên.
Hắn cố gắng tới nắm tay tôi: "Tang Tang..."
Tôi tránh tay hắn, quay mặt đi không thèm nhìn hắn.
"Tang Ninh, cô đối với tôi thổ lộ một trăm lần, nhiều năm như vậy, liền không có một lần nào là thật tâm?"
Giọng nói của hắn khàn khàn, bộ dáng hèn mọn cẩn thận từng li từng tí hỏi tôi.
Tôi không muốn hắn đối với tôi lại có bất kỳ chờ mong gì, gật gật đầu: "Chưa một lần là thật tâm."
Giang Phái cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên, đuôi mắt hắn nổi lên màu đỏ ửng, trong đôi mắt lạnh lùng màu đen lộ ra vẻ tàn nhẫn.
"Có phải nếu không có Giang Dư, cô có thể một lần nữa yêu tôi?"
"Không đâu."
Tôi cũng không phải là người điên, tại sao lại phải tìm một người có khuynh hướng bạo lực để yêu?
Tôi không để ý tới hắn, xoay người rời đi.
Phía sau, truyền đến tiếng Giang Phái điên cuồng mắng chửi cùng với tiếng ném đồ, còn có tiếng thét chói tai của cô gái.
Tôi rời khỏi quán bar mà không quay đầu lại.
【Đinh, phản ngược giáo thảo thành công, đạt được 200 điểm.】