Phó Nhuận Sinh phảng phất muốn cố ý gây khó dễ cho Úc Thanh, khúc nhạc dễ nghe không đàn, chỉ có mấy âm thanh leng keng lùng bùng kia vang lên. Úc Thanh luyện tập cả buổi chiều, lại viết vô số bài tập, chạy lâu như vậy, đã sớm mệt mỏi. Nghe Phó Nhuận Sinh đánh đàn, càng nghe càng buồn ngủ, vì thế trực tiếp ngủ gật.
Không biết từ lúc nào, tiếng đàn bỗng nhiên ngừng lại. Úc Thanh vẫn đang nửa mê nửa tỉnh mở mắt ra, phát hiện căn phòng tối đen như mực. Cậu vội vàng sờ xung quanh, nhưng cái gì cũng không sờ được. Úc Thanh cẩn thận kêu lên: "Phó Nhuận Sinh?"
Một âm thanh âm trầm đến gần cậu: "Gào ~ quỷ tới đây ~ ta muốn ăn ngươi..."
Úc Thanh vui mừng nói: "Phó Nhuận Sinh! "Nói xong ở trong bóng tối vươn cánh tay mình ra ôm lấy Phó Nhuận Sinh một cách chính xác: "Thì ra cậu ở đây nha!"
Phó Nhuận Sinh cứng đờ.
Úc Thanh nhìn đông nhìn tây trong bóng tối: "Phải làm sao bây giờ. Có nến ở đây không?"
Phó Nhuận Sinh giãy dụa ý đồ hất cậu ra, cậu lại ngày càng dính chặt lên người hắn.
Mấy hôm trước trời đã bắt đầu tối sớm, ở đây cũng chẳng mấy khi thấy đèn đuốc, Hồng Uyển buổi tối luôn cắt điện.
Úc Thanh không sợ quỷ, nhưng sợ tối, Phó Nhuận Sinh lại không chịu an ủi cậu, còn muốn rút cánh tay ra chạy đi. Căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ, hai người bọn họ bị nhốt ở đây, không biết khi nào mới có thể đi ra ngoài. Úc Thanh sau khi bắt đầu cảm thấy sợ hãi, lại cảm thấy thập phần ủy khuất, nhịn không được khóc nức nở: "Tớ muốn về nhà."
Phó Nhuận Sinh im lặng không lên tiếng.
Tiếng khóc nức nở của Úc Thanh càng ngày càng lớn, biến thành khóc lớn: "Tớ muốn về nhà! Tớ sẽ về nhà! Tớ muốn đi tiểu!"
Phó Nhuận Sinh lần nữa cố gắng rút cánh tay ra, Úc Thanh ôm chặt cánh tay anh, còn nhân cơ hội lau nước mũi lên người Phó Nhuận Sinh. Dù sao không đèn đen mù mịt, Phó Nhuận Sinh cũng không nhìn thấy.
Phó Nhuận Sinh rốt cục vô tình kéo cánh tay từ trong ngực Úc Thanh ra, lạnh như băng nói: "Khóc cái gì khóc, khóc lại liền đem miệng cậu bịt miệng lại."
Úc Thanh căn bản không để ý tới anh, tự mình gào thét. Phó Nhuận Sinh đi vòng quanh cậu mấy vòng, bỗng nhiên từ sau lưng dùng thứ gì đó siết chặt miệng Úc Thanh.
Úc Thanh ngây ngẩn cả người, ngay sau đó, thanh âm của cậu cao tám độ*, càng thêm vang dội từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc. và cố gắng lấy một cái gì đó ra khỏi miệng của mình.
Bát độ: hay còn gọi là quãng tám. Nốt sau cao hơn nốt trước gấp đôi.
Phó Nhuận Sinh thở hổn hển lui ra vài bước, chạy đến bên cửa sổ, bắt đầu ở trong bóng tối lục lọi đồ đạc. Úc Thanh rốt cục lấy vải trên miệng xuống, nhưng buộc quá chặt, cậu nhất thời không tháo được, chỉ có thể để đồ kia treo trên cổ mình. Sau đó bởi vì ủy khuất, cậu lại cất tiếng khóc lớn.
Khóc là một việc tốn thể lực, dù sao Úc Thanh gào thét trong chốc lát liền gào không nổi. Cậu hít vào mũi khàn khàn: "Tớ muốn đi tiểu."
Phó Nhuận Sinh không để ý tới cậu.
Úc Thanh cọ xát đi về phía cửa sổ. Bên ngoài không có mặt trăng, nhìn cái gì cũng là bóng đen. Phó Nhuận Sinh buộc thứ gì đó vào đệm điều hòa. Sau đó trèo lên cửa sổ. . Xin hã𝓎 đọc tr𝓾𝓎ện tại -- 𝙏r𝗨𝙢𝙏r𝓾 𝓎ện﹒Vn --
Úc Thanh hoảng sợ: "Cậu muốn làm gì?"
Phó Nhuận Sinh bò ra ngoài: "Nhảy xuống."
- Nhưng nơi này là lầu ba! Nói xong, Úc Thanh nhớ tới, cửa sổ này ở ngay phía trên lối vào tòa nhà, phía dưới cửa sổ vừa vặn là lều mưa. Nhưng lều mưa cách tầng dưới cũng còn có hai tầng cao.
Phó Nhuận Sinh dần biến mất sau cửa sổ.
Úc Thanh run sợ nhìn xuống, cuối cùng vẫn là chuyện về nhà cổ vũ cậu, cậu vác cặp sách lên, lần theo sợi dây bò xuống.
Chờ hai chân cậu rơi trên mái che mưa, Phó Nhuận Sinh đã không thấy đâu. Một lúc lâu sau, sợi dây thừng bị kéo xa mới từ trong bóng tối trở về bên cạnh mái che.
Úc Thanh nắm lấy sợi dây thừng kia, không biết làm sao nhìn xuống. Phó Nhuận Sinh thật sự không thấy đâu. Úc Thanh ủy khuất hít hít mũi.
Cậu gãi gãi đầu trên mái che, nhìn đông, nhìn tây, thấy cửa sổ chống trộm ở cửa sổ tầng hai bên cạnh.
Những điều sau đó dễ dàng hơn. Úc Thanh nơm nớp lo sợ từ mái che nhảy đến cửa sổ chống trộm của bệ cửa sổ tầng hai bên cạnh, lại bám vào cửa sổ chống trộm của bệ cửa sổ tầng hai giẫm lên cửa sổ chống trộm của cửa sổ lầu một, rốt cục run rẩy rơi xuống đất.
Điều đầu tiên khi đi xuống là vội vàng chạy dưới gốc cây để xả nuớc. Chờ cậu xách quần xong, xoay người lại, phát hiện Phó Nhuận Sinh đang đứng ở sau lưng, không tiếng động nhìn chằm chằm mình, không biết đang suy nghĩ cái gì.