Sau khi trở về, Dung Từ như đột nhiên rảnh rỗi lại. A Lê ăn cơm với hắn xong, hắn cũng không vội đến thư phòng mà lại rất hào hứng đi dạo trong vườn với nàng.
Có điều hiện giờ đang là mùa đông, hoa trong vườn đã điêu tàn, không có cảnh quan nào đẹp. Hai người đi dọc theo hành lang một vòng, sau đó tới ngồi trong đình ngắm tuyết.
Dung Từ ngắm tuyết, A Lê lặng lẽ ngắm hắn.
Râu nam tử nhanh mọc dài. Mới một đêm không gặp, rất nhiều râu đã mọc lún phún chỗ cằm hắn, cộng thêm quầng thâm mờ trên mắt khiến khuôn mặt hắn trông hơi mỏi mệt.
Nghĩ rồi nghĩ, A Lê hỏi: "Phu quân vất vả lắm ạ?"
Dung Từ thu hồi tầm mắt khỏi màn tuyết trắng bay tán loạn: "Gì cơ?"
"Ta thấy phu quân có vẻ rất mệt, việc bên ngoài khó giải quyết sao?"
Dung Từ lẳng lặng nhìn nàng, dường như chưa bao giờ quan sát thê tử hắn cẩn thận.
Năm nay nàng mười bảy, sở hữu đôi mắt trong trẻo không rành sự đời. Làn da sạch sẽ trắng nõn, ngũ quan tinh xảo xinh xắn, vì đã làm thê tử người ta nên nơi khóe mắt đuôi mày thêm nét yêu kiều quyến rũ.
Nàng hiếm khi chủ động trò chuyện trước mặt hắn, ngoài tiếng “phu quân” triền miên mỗi lần hắn về nhà kia thì bình thường, hầu như hắn mở lời nói gì là nàng đáp nấy.
Nào ngờ hôm nay nàng lại hỏi hắn “vất vả lắm ạ?”.
Con ngươi thẳm sâu của Dung Từ dần trở nên hiền hòa: "Hơi khó giải quyết."
Duệ Vương phủ và Thiên gia đã tranh đấu ra công khai, những cái lưới hắn giăng ra cũng dần được thu về. Tuy nhiên việc này lại không được suôn sẻ như vậy.
Chẳng qua không nhất thiết phải kể những chuyện này cho thê tử ở nhà, để nàng đỡ thêm sầu lo.
Yên lặng một lát, hắn nói: "Có điều không đáng ngại, ta xử lý được."
A Lê gật đầu, không hiểu sao cứ cảm thấy hôm nay ánh mắt hắn dịu dàng đến lạ.
Nàng ngại ngùng.
"Đêm qua... Ta cũng nhớ chàng.” Hắn nghe được tiếng nói.
Lời này khiến tai A Lê nóng lên. Không phải hai vợ chồng chưa từng nói với nhau những lời âu yếm. Trước kia, mỗi lần làm việc đó xong, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nói những câu âu yếm như “Phu nhân tuyệt quá”, “Ta rất thích dáng vẻ của nàng lúc vừa rồi”,…
Chẳng qua hôm nay, giữa ban ngày ban mặt, nàng bỗng thốt ra nên hơi khó thích nghi.
A Lê cúi đầu thấp hơn nữa, không biết nói tiếp gì.
Dung Từ nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Buồn ngủ sao?"
"Vâng?" Lời này của hắn khiến cho A Lê khó hiểu.
Dung Từ đứng dậy đi tới, sau đó bế ngang nàng lên: "Ta cũng buồn ngủ, ngủ với ta một lúc.”
Thế tử và thế tử phi thân mật, các tỳ nữ chờ dưới hành lang đồng loạt cụp mắt không dám nhìn. Còn A Lê thì được Dung Từ bế thẳng vào nhà, toàn thân đỏ như tôm luộc.
Cuối cùng vẫn không ngủ yên giấc được.
Dung Từ đặt nàng lên giường xong thì thong dong lột sạch nàng. Sau tấm rèm che, hắn tựa một thợ săn kiên nhẫn vờn trêu con mồi của hắn.
A Lê rất ngoan, cũng không giãy giụa.
Nàng nhìn lên màn giường với ánh mắt mê man.
Phần lớn những món đồ hai người sử dụng sau tân hôn đều có màu đỏ, kể cả màn giường. Trên màn lụa đỏ tươi thêu hình uyên ương đỏ sẫm, trang trí hoa sen Tịnh Đế, sống động như thật.
Tay A Lê đặt trên cổ tay hắn, khó nhịn nổi, vuốt ve mái tóc của hắn.
Sợi tóc của hắn đen bóng, lên trên là mão ngọc lạnh như băng giống với con người hắn. Thế nhưng người lạnh lùng ấy lại hư với nàng thật sự, còn cố tình hỏi nàng thích hay không.
A Lê cắn môi, không muốn nói chuyện.
Một lát sau, đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng hái hoa, khi lấy ra lại, phía trên ướt át bóng loáng.
Dung Từ cong môi: "Xem ra nàng rất thích."
Hắn vốn sở hữu dáng vẻ tuấn tú, vào khoảnh khắc này lại thêm phần lỗ mãng. A Lê quay mặt đi, không dám nhìn.
Tuyết vẫn rơi bên ngoài, trong phòng ấm áp hòa thuận. A Lê không biết mình đã bị Dung Từ đùa nghịch bao lâu, nàng vịn lan can, lại nghe thấy đôi ba tiếng động vọng vào từ đình viện.
Chắc là người Tây Viện tới.
“Thế tử phi có ở đây không?”
“Ở thì có ở, nhưng người đang bận việc.”
“Bận cái gì? Nếu tiện thì nhờ thông báo một tiếng, Trắc phi có chuyện muốn mời thế tử phi tới bàn bạc.”
Tỳ nữ rất ngại ngùng, nói nhỏ: “Có lẽ không tiện lắm, thế tử phi và thế tử gia đang nghỉ ngơi.”
"Lúc này?" Người nọ nhìn qua màu trời, muốn nói rằng đã qua buổi trưa, không phải lúc nghỉ ngơi. Thế nhưng sau đó như nghĩ đến điều gì, lại lập tức ngậm miệng.
Nàng nhìn thoáng qua căn phòng, cửa phòng đóng kín, vậy hiểu ngay, cười với vẻ mặt thấu đáo, sau đó nói: “Ta biết rồi, muộn chút sẽ đến mời thế tử phi tiếp.”
Do bên ngoài yên tĩnh nên A Lê nghe rõ mồn một, nàng cắn môi, không dám thốt ra tiếng nào, toàn thân trở nên căng chặt tột độ.
Sự căng thẳng này lại càng khiến Dung Từ thở mạnh hơn. Sau khi đám người rời đi, hắn càng thêm sung sức.
Cuối cùng, A Lê không biết mình ngủ lúc nào, nhưng khi tỉnh lại thì trời chiều đã ngả về Tây rồi.
Lúc tỉnh lại, Dung Từ không còn ở đây, nghe tỳ nữ nói rằng hắn qua thư phòng.
A Lê gật đầu, rửa mặt qua loa, sau đó hỏi: "Hôm nay có người của Trắc phi tới sao?”
Tỳ nữ trả lời: "Vâng, không biết có chuyện gì mà tới hai lần, thấy thế tử phi còn đang ngủ nên lại đi về."
A Lê cắn môi, thầm hối hận vì mình chiều Dung Từ náo loạn giữa ban ngày, rồi lại khiến người ta chế giễu.
Tỳ nữ lại nói: "Phía Trắc phi nói rằng việc không gấp, ngày mai đến bàn bạc cũng được."
Lúc này trời đã tối, theo lẽ thường thì hôm nay Duệ Vương sẽ nghỉ ở chỗ Trắc phi, dĩ nhiên A Lê sẽ không đến quấy rầy.
Nàng lấy một lá đơn từ ngăn kéo ra, sau đó hỏi: "Những cái bánh ta làm buổi sáng đã được nướng xong chưa?”
Ngày mai là mùng ba năm mới, theo tập tục là ngày nữ nhi xuất giá về thăm phụ mẫu ruột, nữ nhi phải làm bánh về chia cho nhà hàng xóm láng giềng để xin sự cát lợi.
Nàng chờ mong ngày mai về Tương Dương Hầu phủ nên đã làm bánh từ sớm, còn cho rất nhiều nhân, toàn là vị mà cha và tổ mẫu thích ăn.
Nàng nhìn qua danh mục quà tặng, đang định đứng dậy đi gọi Dung Từ về phòng dùng bữa thì tỳ nữ phòng kia lại cầm phong thư tiến vào.
"Thưa thế tử phi, đây là thư Tương Dương Hầu phủ cử người đưa tới." Tỳ nữ nói.
A Lê nhận lấy, đọc nhanh như gió xong, nụ cười trên mặt phai dần.
A Lê lắc đầu, dặn dò: "Lấy hai rương quà ở phòng khách về cất lại vào kho đi.”
"Vì sao vậy ạ? Ngày mai không về ạ?"
A Lê không giải thích, tiếp tục nói: "Số bánh làm buổi sáng cũng đem đi phát cho mỗi người trong viện một phần. Làm nhiều quá, không ăn thì tiếc lắm.”
Nàng không chịu nói, Ngưng Sương cũng không tiện hỏi nhiều, thở dài rồi lẳng lặng ra ngoài.
Mùng ba năm mới, A Lê dậy rất sớm như thường lệ, tới chính viện thỉnh an Vương phi xong thì đi sang viện của Trắc phi.
Dung Từ luyện kiếm trở về không thấy A Lê thì hỏi: "Thế tử phi đâu rồi?"
Tỳ nữ nói: "Người đến Tây viện gặp Trắc phi, có lẽ đang bàn bạc chuyện gì đó ạ."
Dung Từ thấy các nàng đều cầm bánh trong tay, nhận ra là đây là bánh A Lê chuẩn bị hôm qua, lại thấy Ngưng Sương dẫn hai hỉ bà khiêng quà hồi môn ở phòng khách về thì thầm hiểu rõ.
Tuy nhiên hắn không hỏi nhiều, tắm gội xong thấy A Lê vẫn chưa về thì đi tới thư phòng.
A Lê về vào buổi trưa, Trắc phi tìm nàng cũng không có chuyện lớn gì, mà để bàn bạc về chuyện treo đèn ở vương phủ vào tết hoa đăng Thượng Nguyên.
Vào tết Thượng Nguyên hằng năm, nhà nào có chút địa vị đều sẽ làm rất nhiều hoa đăng tinh xảo đem ra cho các bá tánh ngắm. Năm nào vương phủ cũng làm vậy, tuy nhiên năm nay không cần làm thêm vì năm ngoái còn thừa rất nhiều hoa đăng. Lần này Trắc phi giao chuyện đó cho nàng, để nàng tự chuẩn bị.
A Lê có tâm sự, ngồi trong phòng vừa xem sổ sách vừa suy tư, ngay cả Dung Từ vào nàng cũng không phát hiện.
Nhận ra có người che tối, A Lê ngẩng đầu, thấy Dung Từ đứng cạnh.
"Phu quân." Nàng đứng dậy.
"Hôm nay về nhà thăm phụ thân mẫu thân, vì sao nàng không về?"
"Không về ạ." A Lê cười nói: "Sức khỏe mẫu thân hơi kém, ngày Tết còn nhiều việc, ở lại vẫn thỏa đáng hơn.”
Nếu vì nguyên nhân này thì cần chi dậy sớm làm những chiếc bánh đó và chuẩn bị quà hồi môn?
Nàng không muốn nói, Dung Từ cũng không vạch trần.
Hôm qua biết tin Thích Uyển Nguyệt rời kinh, không biết gây gổ gì với Tống Ôn Bạch mà Thích Uyển Nguyệt vừa rời kinh, Tống Ôn Bạch cũng gom bọc hành lý đuổi theo.
Đoán chừng nàng không về là vì điều đó. Nhị phòng Tống gia không có ai, về nhà mà lại quạnh quẽ.
"Hôm nay phu quân không bận sao?" A Lê hỏi.
Nàng phát hiện hình như hai ngày nay Dung Từ rất nhàn nhã, không thấy ra ngoài, ở nhà cả ngày, khiến nàng chưa quá quen.
Dung Từ thấy nàng rầu rĩ không vui thì giành lấy cuốn sổ trong tay nàng, khép lại.
"Không bận, nay hiếm khi tuyết ngừng rơi, ta dẫn nàng đi ngắm mai, thế nào?"
A Lê ngơ ngẩn nhìn hắn, không ngờ Dung Từ một lòng bận rộn công vụ vậy mà còn có nhã hứng này.
Dung Từ cong môi: "Nhìn gì? Không muốn đi sao?”
"Không, ta muốn!" Cứ như sợ hắn đổi ý, A Lê vội quay người đi vào nội thất: "Phu quân chờ một lát, ta đi thay bộ xiêm y khác.”
Nàng nhất thời vui mừng, quên cả xưng hô “thiếp thân”.