Phủ Quốc Công, Thích Uyển Nguyệt đang đánh đàn thì tỳ nữ bẩm báo Tống Ôn Bạch đến.
Thích Uyển Nguyệt dừng động tác lại: “Các đại ca của ta đâu?”
“Đại gia đến doanh trại, Nhị gia đến công sở, chỉ có Tam gia ở trong phủ.”
“Đi bảo Tam ca ta đuổi hắn đi, lặng lẽ đuổi là được, không cần kinh động đến mẫu thân ta.”
“Vâng.”
“Từ từ.” Nghĩ nghĩ một chút, Thích Uyển Nguyệt phân phó: “Trước hết mời Tam ca ta đến đây.”
“Vâng.” Tỳ nữ rời đi.
Bên trên Thích Uyển Nguyệt có ba ca ca, từ nhỏ ba vị ca ca này đã rất yêu thương Thích Uyển Nguyệt, cũng vì thế tính tình của Thích Uyển Nguyệt mới có thể kiêu căng tùy hứng như vậy. Khi Thích Uyển Nguyệt dứt khoát quay về nhà mẹ đẻ, không một huynh trưởng nào khuyên nàng quay về Tương Dương Hầu phủ, đều muốn để nàng yên tâm ở lại.
Tam ca Thích Nguyên Thịnh đến, Thích Uyển Nguyệt đưa cho hắn một phong thư.
Thích Nguyên Thịnh mở ra, phát hiện là thư hòa ly.
Hắn hỏi: “Muội muội nghĩ kỹ chưa?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Nghĩ kĩ rồi.” Thích Uyển Nguyệt nói: “Từ ngày muội quyết định về nhà đã nghĩ kĩ rồi, mãi không đưa chỉ vì ta luyến tiếc A Lê thôi.”
Nàng ấy cúi đầu, mắt đỏ ửng lên: “Nhưng nếu tiếp tục thì ta còn phải chịu đựng tới khi nào? Nếu sớm biết kết quả như vậy, lúc trước ta tình nguyện không quen biết hắn.”
“Muội muội đừng khóc, muội muốn hòa ly thì cứ hòa ly, may mà muội còn trẻ, sau khi hòa ly tìm người tốt hơn hắn ta là được.”
Thích Uyển Nguyệt nín khóc mỉm cười: “Còn trẻ cái gì chứ, đừng giễu cợt muội. Tam ca nhanh lên, đuổi hắn ta đi, giải quyết việc này xong muội muốn rời Kinh giải sầu.”
Ngoài cửa, Tống Ôn Bạch đợi rất lâu mới thấy có người ra.
Chẳng qua người ra không phải Thích Uyển Nguyệt, mà là tam cữu huynh Thích Nguyên Thịnh.
Hắn chắp tay: “Cữu huynh, Uyển Nguyệt đâu?”
“Muội ấy không muốn gặp ngươi.” Thích Nguyên Thịnh không cho hắn sắc mặt tốt.
Yết hầu của Tống Ôn Bạch giật giật nói: “Ta có việc muốn nói với Uyển Nguyệt.”
“Có việc mới đến, không có việc, có phải ngươi liền quên mình có vị phu nhân này? Khó trách muội aays không muốn sống tiếp cùng ngươi.”
“Cữu huynh, cầu xin huynh giúp ta truyền lời…”
“Tống Ôn Bạch.” Thích Nguyên Thịnh nhìn thấy hắn liền thấy không vui: “Sao lúc trước ta lại bị mù mắt gả muội muội cho loại người như ngươi chứ?”
Tống Ôn Bạch khiêm tốn nhận sai: “Mấy năm nay ta có lỗi với Uyển Nguyệt, khiến nàng phải chịu không ít ấm ước. Mong cữu huynh truyền lời, chỉ cần có thể thấy Uyển Nguyệt…”
“Muội ấy nói, sớm biết kết quả sẽ như vậy, lúc trước tình nguyện không quen ngươi.”
Trong lòng Tống Ôn Bạch đau xót.
“Còn nữa, cái này là muội ấy bảo ta đưa cho ngươi, ngươi nhanh chóng ký tên đi.” Thích Nguyên Thịnh đưa thư hòa ly cho hắn, sau đó bảo gã sai vặt cầm bút mực đến.
Cả người Tống Ôn Bạch cứng đờ, thầm đoán được đây là thứ gì.
Quả nhiên, Thích Nguyên Thịnh mở cho hắn xem: “Muội ấy đã quyết định hòa ly với ngươi, ngươi nhanh chóng ký tên rồi rời đi, đừng chậm trễ tiền đồ của muội ấy.”
Tống Ôn Bạch nhìn chằm chằm vào phong thư hòa ly kia, hắn nhận ra chữ trên thư, nhưng lại cảm thấy mỗi chữ đều rất xa lạ.
Gã sai vặt cầm bút mực tiến lên: “Tống lão gia, mời.”
Tống Ôn Bạch chậm chạp không động bút.
Hắn chậm rãi cười rộ lên, biểu cảm cô đơn.
Sau một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “Ta không ký, ngươi đi hỏi nàng, cho dù nàng không màng tình cũ, chẳng lẽ không nghĩ đến A Lê sao?”
“Còn nữa, ngươi đi hỏi nàng.” Giọng nói của hắn khàn khàn: “Nàng còn nhớ rõ đêm thưởng mai ấy không?”
Dứt lời, hắn xoay người, lúc xuống bậc thang còn vô ý vấp ngã. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chạng vạng, Tống Ôn Bạch chật vật trở về nhà.
A Lê đang chờ hắn dưới ánh nến, thấy hắn về thì vội vàng trượt xuống ghế dựa, chạy đến.
“Cha, người về rồi?”
Sau khi đến gần, nàng che mũi lại: “Hôm nay cha lại uống rượu sao?”
Tống Ôn Bạch ngồi xổm xuống: “A Lê ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“A Lê chờ cha làm gì thế?”
A Lê nói: “Hôm nay ta theo Dung Từ ca ca đến thư viện Tĩnh Hương chơi, còn hái được một sọt vải mang về. Cha ăn vải chưa? Có ngọt không?”
Tống Ôn Bạch giật giật yết hầu: “Ngọt.”
A Lê vui mừng cong môi rồi nói tiếp: “Hôm nay ta còn bái sư nữa, sư phụ của ta tên Giới Bạch, Dung Từ ca ca nói đó là người rất có học vấn.”
“Giới Bạch ư?” Tống Ôn Bạch nghiêm túc suy nghĩ rồi kinh ngạc hỏi: “Chính là vị lão tiên sinh thanh bần kia sao?”
“Đúng vậy.” A Lê gật đầu: “Đúng vậy, Dung Từ ca ca nói ta bái người đó làm thầy thì sau này có thể đến Thư viện Tĩnh Hương đọc sách.”
“Tốt tốt tốt!” Tống Ôn Bạch sờ đầu nữ nhi: “Dung Thế tử sắp xếp rất tốt, để Thế tử lo lắng rồi.”
“Cha.” Vẻ tươi cười trên mặt A Lê dần nhạt xuống, nàng hỏi: “Rốt cuộc khi nào thì mẫu thân mới trở về.”
Nghe nàng hỏi vậy, yết hầu của Tống Ôn Bạch như nghẹn lại, hốc mắt dần đỏ lên.
“A Lê.” Hắn bỗng ôm lấy nữ nhi: “Cha rất xin lỗi con!”
Chuyện của Lý Tú Lan không giấu Tương Dương Hầu phủ, ngay cả lão phu nhân nằm trên giường bệnh cũng nghe được tin tức này.
“Ác phụ này.” Tống lão phu nhân mắng: “Uổng công Tống gia đối xử tốt với nàng ta, sao tâm địa lại độc ác như thế chứ.”
Tam phòng phu nhân Vưu thị ở bên cạnh chăm sóc cũng nói: “Không ngờ phu thê Lý gia phúc hậu lại sinh ra một nữ nhi như vậy.”
“Không ngờ gì chứ?” Tống lão phu nhân nói: “Có lẽ Lý Tú Lan gả cho con nhà giàu nên kiến thức mới hạn hẹp như thế, trên đời này lòng người là khó đoán nhất.”
“Nương nói rất đúng.” Vưu thị gật đầu.
“Lý Tú Lan kia đi rồi sao?” Tống lão phu nhân hỏi.
“Đúng là đi rồi nhưng lại bị bắt lại.” Vưu thị nói: “Ta nghe bà tử về từ phố Liễu Dương nói. Lý Tú Lan có một tỳ nữ tên Thái Hà bị nàng ta tra tấn chết sau đó quấn chiếu ném ra bãi tha ma, sau đó Lý Tú Lan mang theo nhi tử rời đi nhưng trên đường bị quan phủ cản lại.”
“Sao lại bị cản lại?”
“Nàng ta giết người.” Vưu thị tiếp tục nói: “Nếu tùy ý đánh nô bộc không bị ai báo quan thì cũng không có chuyện gì, nhưng không ngờ nhà mẹ đẻ của Thái Hà lại có một vị ca ca làm việc ở Kinh Thành, là gã sai vặt ở tiêu cục, biết được muội muội chết thảm, sao có thể buông tha cho Lý Tú Lan?”
“Nghe nói huynh trưởng của Thái Hà đến tìm Lý Tú Lan đòi công bằng, nhưng thật ra cũng là muốn chút tiền, nhưng Lý Tú Lan hận Thái Hà đến chết, đương nhiên là không chịu cho, đêm đó nàng ta âm thầm thu dọn hành lý rời Kinh nhưng không ngờ trên đường bị quan phủ cản lại.”
“Sao người của quan phủ lại biết nàng ta rời Kinh? Hành động cũng rất nhanh.”
“Cũng không biết vì sao, ban đầu còn tưởng rằng đại ca của Thái Hà báo quan, nhưng sau đó lại thấy không giống, cũng không biết ai báo nữa.”
“Cho dù là ai thì đây cũng là chuyện tốt.”
“Đúng vậy.” Tống lão phu nhân hỏi: “Bên phía lão Nhị biết chưa? Hắn có làm gì không?”
Vưu thị nói: “Chắc chắn là biết, nhưng Nhị ca đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Lý gia, nên cũng không hỏi chuyện của Lý Tú Lan.”
“Vậy thì tốt rồi, nó đúng là té ngã mới biết đau, hiện tại thứ ta lo lắng nhất là Nhị tẩu con muốn hòa ly với nó, nếu ai có thể khuyên được thì tốt rồi.”
Không biết ai để lộ ra chuyện Tống Ôn Bạch sắp hòa ly với Thích Uyển Nguyệt khiến toàn bộ người của Tương Dương Hầu phủ đều biết.
Ban đầu tuy mọi người đã đoán được, nhưng không ngờ lại nhanh như thế, lúc này ngay cả A Lê cũng biết chuyện.
Khi đó nàng vừa từ học đường về, trong lúc vô ý nghe thấy tỳ nữ nói chuyện này, nàng rất đau lòng, lập tức để gã sai vặt đánh xe ngựa đến Duệ Vương phủ tìm Dung Từ, nhưng Dung Từ không ở đây, vì thế lại đánh xe ngựa đến hẻm Ngự Mã.
Lúc Dung Từ đi ra thấy tiểu cô nương đang đứng ở cửa khóc như mưa.
“Dung Từ ca ca, mẫu thân không cần muội!” Nàng nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tim Dung Từ thắt lại, trong ngực giống như có vô số con kiến đang gặm nhấm khiến cả người đau đớn.
Hốc mắt của tiểu cô nương đỏ ửng, nước mắt trong suốt chảy dài hai má, không gào khóc giống những đứa trẻ khác mà chỉ lẳng lặng nức nở.
Ngay cả khóc cũng cực kỳ ngoan ngoãn an tĩnh, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.
Dung Từ nhớ đến đời trước.
Sau giờ ngọ, hai người ở trong thư phòng đọc sách, tỳ nữ ôm một cái rương tiến vào, khi mở ra, bên trong rương là một ít đồ cũ nát.
Nhị phòng của Tương Dương Hầu phủ không có ai sống, viện của A Lê đã lâu không có người tu sửa, phòng của nàng bị mưa dột, khiến những búp bê vải, tranh thơ đều bị xối ướt. Biết được những thứ này bị mưa xối hỏng, A Lê không đánh lòng vứt bỏ nên đã để người mang tới Duệ Vương phủ.
Khi nàng năm tuổi, Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt đã hòa ly, lúc ấy Tống Ôn Bạch rời Kinh nhận chức, Thích Uyển Nguyệt cũng hiếm khi trở về Kinh Thành, A Lê cứ thế yên lặng ở tiểu khuê phòng của nàng lớn lên.
Đó đều là những thứ khi còn nhỏ của nàng, là những thứ khi còn nhỏ nàng dựa vào.
Tỳ nữ hỏi nàng để ở đâu, nàng thấy vật là nhớ chuyện cũ, chưa kịp nói gì đã rơi lệ.
Lúc đó nàng cũng lẳng lặng ẩn nhẫn như vậy, khóc rất cẩn thận.
Lúc này đôi mắt to của tiểu cô nương ướt át, đáng thương bất lực nhìn hắn, nói với hắn: “Dung Từ ca ca, mẫu thân không cần ta.”
Dung Từ ngồi xổm xuống, ôm tiểu cô nương vào ngực.
“A Lê đừng khóc, có ta ở đây.”
Đừng khóc!
Những thứ đời trước thiếu hụt, đời này hắn sẽ giúp nàng tìm lại!