Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 30



Tháng 5 bầu trời xanh ngắt.

Bức tường cổ xưa ẩn giữa cây cối xanh um tươi tốt, mặt trời chiếu xuống khiến phong cảnh xung quanh giống như một bức họa tinh xảo.

Một đám học tử mặc thanh y đứng dưới cây hòe, bọn họ hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc ngồi quỳ. Có người cao giọng làm thơ, có người đánh đàn xướng khúc, cũng có người dâng hương pha trà.

Vô cùng náo nhiệt.

Đây là hội thơ hàng năm của Thư viện Tĩnh Hương.

Lúc bắt đầu hội thơ do mấy học sinh trong Thư viện Tĩnh Hương nghĩ ra, mỗi năm tổ chức một lần rồi dần thay đổi. Sau đó truyền thành ai thích làm thơ đều có thể đến, khiến văn nhân hoặc khách nhân từ các nơi nghe danh mà đến. Dần dần, hội thơ càng ngày càng lớn, trừ bỏ thơ từ, còn có vẽ tranh, viết chữ, đánh đàn, xướng khúc…

Mà khác với sự náo nhiệt ở nơi này, cách một bức tường, dưới bóng râm, một thiếu nữ khoảng mười lăm tuổi yên tĩnh ngồi ở đó.

Trong tay nàng cầm một quyển sách, đôi môi đỏ hơi nhấp, xem rất chuyên chú, ngay cả trên đỉnh đầu có cánh hoa rơi xuống cũng không phát hiện ra.

Một lát sau, có người lặng lẽ đi từ phía sau đến, âm thầm nhìn nội dung trên sách sau đó lập tức cười rộ lên.

A Lê quay đầu nhìn người phía sau: “A, sao ngươi không đi xem bọn họ làm thơ, nghe nói năm nay có rất nhiều tài tử.” 

"Tài tử chó má gì chứ, một đám mua chuộc danh tiếng mà thôi."

Thiếu nữ ngồi xuống, vẻ mặt linh động hoạt bát, là Sài Dung Dung, người mà A Lê kết bạn ở thư viện.

Năm nay Sài Dung Dung cũng mới vừa cập kê, bằng tuổi A Lê, là tiểu thư của chính thất Thừa Ân bá phủ. Vào thư viện ba năm, gần như như hình với bóng với A Lê.

“Sao ngươi lại không đến đó?” Nàng ấy hỏi A Lê: “Không phải ngươi thích làm thơ sao, sao lại ngồi đây đọc truyện?”

“Ta không thích xem náo nhiệt.” A Lê khép sách lại, ngồi thẳng người, lấy nước pha trà: “Huống hồ, mỗi năm Tô Tuệ đều muốn tranh với ta, nàng ta không thấy chán nhưng ta thì có. Cho dù có làm tốt thì sao chứ, chẳng qua cũng chỉ là thanh danh mà thôi."

“Chẳng qua chỉ là thanh danh mà thôi.” Vẻ mặt Sài Dung Dung hiện lên mấy chứ ‘có phúc mà không biết hưởng’ nàng ấy nhìn nàng: “Mỗi năm làm thơ ngươi đều đứng thứ nhất, người không biết danh tài nữ của Thư viện Tĩnh Hương có giá thế nào đâu."

"Sao lại nói thế?"

"Thế gia nhà cao cửa rộng nào trong Kinh Thành mà không muốn tìm một tài nữ làm tức phụ, chẳng qua từ nhỏ ngươi đã đính hôn, nếu không sợ là gạch trước cửa nhà ngươi sớm đã bị người ta dẫm vỡ."

Sài Dung Dung tiếp tục nói: “Tô Tuệ cũng tới tuổi nghị thân rồi, nàng ta muốn tranh với ngươi, muốn mượn danh khí của ngươi tạo thế cho nàng ta.”

A Lê chẹp miệng: “Không thú vị, ta đọc sách không phải vì gả chồng.”

Ngươi nói rất đúng, nhưng nữ tử trên đời này không phải ai cũng thông thấu được như ngươi.” Sài Dung Dung nói: “Hôn sự của các nàng gian nan, đọc sách ngoại trừ vì tu thân dưỡng tính, còn là vì muốn tìm một nơi quy túc tốt cho nửa đời sau."

“Ngươi có hôn phu tốt như thế, đương nhiên là không cần sầu não." Sài Dung Dung nhặt đóa hoa trên mặt đất, ngắt từng cánh xuống: “Nhưng chúng ta lại khác, nếu người trong nhà tìm được mối tốt thì tốt rồi, nhưng nếu không tốt, không có phẩm chất cũng không biết cách làm người thì hôn nhân thế nào đều dựa vào may mắn."

A Lê ngẩng đầu: “Vậy thì không gả, không phải tiền triều có hai nữ thi nhân độc thân sao, ta đọc truyện ký của các nàng, thấy các nàng sống rất tiêu sái."

“Lời này của ngươi nói thì dễ.” Sài Dung Dung trêu ghẹo nàng: “Vậy tốt thôi, ngươi nhường vị hôn phu kia của ngươi cho ta đi, ngươi không biết đâu, nữ tử Kinh Thành ai ai cũng thèm vị hôn phu của ngươi đó."

A Lê trừng nàng: “Nếu ngày thường ngươi đứng đắn một chút, cũng không sợ không gả được.” 

"Ai nha, sao ngươi lại giễu cợt ta chứ, để ta véo chết miệng ngươi." Sài Dung Dung nhào qua, hai người nháo một lúc.

Qua một lúc, có người ở cách đó không xa vẫy tay: “A Lê mau đến đây, có người tìm ngươi.” 

"Ai thế?" A Lê đáp lời.

“Dung Thế tử đến.”

A Lê vội đứng dậy qua đến, xuyên qua đường mòn trong hoa viên, vừa liếc mắt đã thấy bóng dáng của Dung Từ trong đám người.

Dáng người của hắn đĩnh bạt cao lớn, thiếu niên mảnh khảnh mười năm trước đã trưởng thành trở thành nam nhân cao lớn. Khí thế trên người cũng càng lúc càng tăng lên, rõ ràng hắn mặc trường bào màu sắc nhã nhặn, nhưng ngũ quan tuấn dật, sắc bén, đường cong ở hàm dưới càng khiến hắn trở nên thanh lãnh.

Giống như đóa tuyết liên trên núi tuyết, chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể dâm loạn. Trong hoa viên nhiều người, bước chân của hắn thong thả, giống như đáng đánh giá một bức họa ở trước mặt.

Ánh mắt của nữ tử xung quanh đều lặng lẽ đánh giá hắn. Các nàng không làm thơ cũng không đánh đàn, châu đầu ghé tai vào nhau đánh giá xem vị nam tử tự phụ này là người phương nào.

Trước kia Dung Từ thường hay tới Thư viện Tĩnh Hương, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới thơ hội, lúc này có rất nhiều người ở nơi khác đến không biết hắn là ai.

“Người nọ là ai?” Một thiếu nữ mặc y phục hồng phấn hỏi.

Thiếu nữ tên là Hứa Bội Linh, là biểu muội của Tô Tuệ, không phải học tử của Thư viện Tĩnh Hương, cũng không phải người trong Kinh Thành, đầu năm mới từ nơi khác tới Kinh Thành thăm người thân, vừa lúc đúng dịp hội thơ liền theo biểu tỷ đến xem náo nhiệt.

Nhắc tới Dung Từ, Tô Tuệ liền thấy hơi không cân bằng.

Duệ Vương phủ Dung Thế tử ai không biết chứ.

Người này không chỉ có vẻ ngoài bắt mắt mà còn có tài hoa hơn người, sau khi tốt nghiệp ở Quốc Tử Giám đã bắt đầu nhập sĩ*, hiện giờ đã làm chức quan Tứ phẩm trong triều đình.

*nhập sĩ: làm quan

Nếu là người khác, có lẽ ngay cả chức quan Cửu phẩm cũng không làm đến. Nhưng Dung Từ này rất có bản lĩnh trong vòng mười năm làm ra rất nhiều chiến tích hiển hách, dẹp tặc phỉ, cứu giúp thiên tai, đi sứ tam quốc, mọi thứ đều làm rất xuất sắc.

Hắn có gia thế tốt, vẻ ngoài tốt, lại có bản lĩnh, tài hoa và phẩm hạnh khiến người ta khen không dứt lời. Người như vậy, lại cố tình nhìn trúng Tứ cô nương Tống Cẩn Ninh của Tương Dương Hầu phủ, nữ tử bên ngoài cho dù có là thần tiên hạ phàm cũng không lọt được vào hắn mắt.

Tống Cẩn Ninh không biết tu mấy đời phúc khí, từ nhỏ đã được Dung Thế tử nâng trong lòng bàn tay, bảo vệ ở trong ngực. Khi còn nhỏ Tô Tuệ không hiểu, nhưng sau khi lớn lên, nàng ta phát hiện muốn tìm một vị hôn phu như ý rất khó. Mà có người, ngay từ khi sinh ra đã dễ như trở bàn tay mà có được thứ tốt nhất trên thế gian này.

Sao có thể không kiến người ta đố kỵ chứ.

Tô Tuệ vò vò khăn tay, nhìn khắp nơi: "Sao không thấy Tống Cẩn Ninh, Dung Thế tử đã đến rồi, nàng ta còn làm bộ làm tịch cái gì chứ."

Lúc này, một thiếu nữ đi ngang qua, thiếu nữ kia nói: “Vậy cũng phải nhìn xem là ai làm bộ làm tịch, trên đời này người khác không có tư cách kiêu ngạo trước mặt Dung Thế tử nhưng Tống Cẩn Ninh thì có, cho dù nàng làm bộ làm tịch thì Dung Thế tử cũng nguyện ý chiều."

“Hà Như…” Tô Tuệ nghe vậy thì thấy rất khó chịu: “Ngươi suốt ngày đối nghịch với ta làm cái gì, Tống Cẩn Ninh cho ngươi chỗ tốt gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nịnh bợ nàng ta sao?”

"Không phải là ỷ vào có Dung Thế tử chống lưng sao, nếu không phải thế, ngay cả tư cách vào Thư viện Tĩnh Hương nàng cũng không có. "

"Đừng ghen tị, nếu Tống Cẩn Ninh không tư cách đến Thư viện Tĩnh Hương, vậy ngươi làm thơ không bằng nàng, chẳng phải càng không tư cách sao."

“Ngươi…” Tô Tuệ rất tức giận.

Tô Tuệ cũng rất nổi bật ở Thư viện Tĩnh Hương, tài học sánh ngang với Tống Cẩn Ninh, nhưng mỗi lần hội thơ hội, Tống Cẩn Ninh đều thắng nàng ta, khiến nàng ta rất bực mình.

Nói về tài học, nói về gia thế, nàng ta không thua gì Tống Cẩn Ninh, dựa vào đâu mọi thứ của nàng đều tốt như thế.

Nàng ta còn đang ghen ghét thì đã nghe thấy giọng nói trong trẻo: “Dung Từ ca ca, ta ở đây.”

Mọi người giương mắt nhìn lại.

Chỉ thấy bên cạnh bụi hoa có một thiếu nữ xinh đẹp đi ra, thiếu nữ nhấc làn váy vui sướng chạy đến trước mặt Dung Thế tử.

Dung Thế tử cao lớn, mà thiếu nữ lại nhỏ xinh, hai người cứ vậy đứng cùng một chỗ, một cương một nhu, một tĩnh một động, vô cùng xứng đôi, như vậy càng khiến Tô Tuệ cay mắt.

Biểu muội Hứa Bội Linh bên cạnh phát ra thanh âm hâm mộ: “Oa, cô nương kia thật xinh đẹp.”

"Xinh đẹp gì chứ!" Tô Tuệ thấp giọng xuy: "Ngươi ở Dương Châu nên không hiểu việc đời!"

Hứa Bội Linh bĩu môi, nói thầm: “Đúng thật là xinh đẹp mà, ta là nữ tử còn thích nàng, huống chi là nam tử, biểu tỷ không thấy có rất nhiều nam tử cũng đang nhìn cô nương kia sao?"

Dung Từ đưa A Lê xuống núi.

Mấy năm nay, đường đi của Thư viện Tĩnh Hương đã tu sửa rất rộng lớn, trước kia đi xe ngựa sẽ xóc nảy, nhưng hiện giờ đã bình ổn rất nhiều. A Lê ngồi trên xe ngựa hỏi: “Dung Từ ca ca muốn đưa ta đi đâu?” 

"Túy Hương Lâu mới ra mấy món điểm tâm, ta mang nàng đến nếm thử." 

“Được.” A Lê vui mừng nói: “Đã lâu rồi ta không đến Túy Hương Lâu, lần trước đi mới là đầu năm.”

Nghĩ đến cái gì, nàng lại hỏi: “Ta có thể uống rượu không?”

Túy Hương Lâu không chỉ nổi danh nhiều món ngon, mà rượu trúc tía nhưỡng cũng cực kỳ được hoan nghênh.

Tuổi này của A Lê cái gì cũng tò mò, nàng từng đọc được “Rượu tỉnh chỉ ở hoa trước ngồi, say rượu còn tới hoa hạ miên” ở trong sách liền muốn thử. Huống hồ từ xưa đến nay rượu là thứ văn nhân nhã sĩ yêu nhất, lần trước nàng cũng uống trộm mấy ngụm, kết quả tửu lượng kém vậy mà lại say, cuối cùng phải để Dung Từ cõng nàng về.

Nhớ tới tình huống lần trước, A Lê hơi chột dạ, nhưng nàng thật sự hoài niệm hương thơm thuần ngọt lành của trúc tía nhưỡng. Hơn nữa nàng không dám nói, cảm giác hơi say cũng rất không tồi.

"Được không.” thấy Dung Từ xem công báo không để ý đến nàng, nàng tiến lên kéo lấy tay áo hắn làm nũng: “Ta sẽ không uống say, ta chỉ uống một chút."

Dung Từ nhấc mắt nhìn nàng: “Nếu lại say thì sao?”

A Lê chớp chớp mắt, thật ra nàng muốn lại say một lần, nhưng đương nhiên không thể nói ra. Con ngươi sạch sẽ trong sáng của nàng hiện lên vẻ ranh mãnh, nàng giơ lên một bàn tay lên hứa hẹn: "Sẽ không uống say, ta bảo đảm." 

Thiếu nữ ngây thơ tươi đẹp, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn hắn.

Dung Từ bất đắc dĩ.