Dung Từ ra lệnh cho xa phu lập tức quay lại hẻm Ngự Mã, khi tới hẻm Ngự Mã rồi, hắn bèn dùng ống tay áo rộng che người và bế A Lê trở về phòng.
Những người hầu hạ đi lướt qua trên đường đều không ngạc nhiên khi nhìn thấy việc này.
A Lê cô nương được Thế tử gia của họ nuôi dưỡng, hai người luôn thân cận với nhau, việc Thế tử gia ôm nàng ấy về phòng là chuyện thường tình.
Đôi khi A Lê cô nương không đi được, hoặc gặp trời mưa sợ ướt váy, Dung Thế tử đều sẽ đích thân bế nàng ấy lên xuống xe ngựa.
Tuy thế vẫn có người nhìn ta có gì đó không ổn: “Sắc mặt Thế tử vừa nãy có vẻ hơi lo lắng thì phải.”
"Tại sao?"
"Ta không rõ."
Hắn ta vừa dứt lời đã có người vội vàng chạy tới: "Kiều Nhị, nhanh đi gọi đại phu. A Lê cô nương cảm thấy không khỏe."
"Ồ" Mọi người đột nhiên bừng tỉnh nói: "Ra là vậy."
Kiều Nhị vừa được gọi chạy ra ngoài ngay.
Trong phòng, Dung Từ bế A Lê vào rồi đặt nàng lên tấm đệm giường mềm mại.
A Lê đau đến đổ mồ hôi, men say cũng bay hết, không ngừng gọi "Dung Từ ca ca" như thể hô lên như vậy sẽ hết đau.
"Ta ở đây." Dung Từ ngồi ở một bên: "A Lê, cố chịu một chút. Nàng ra quý thủy rồi, ta phái người đi tìm đại phu."
Mặc dù rõ ràng nữ tử đến quý thủy là chuyện thường tình, nhưng hôm nay A Lê đã uống rượu, lại đau đớn như vậy chắc chắn là không bình thường, tốt hơn hết là nên nhờ đại phu xem xét cho thỏa đáng.
Ngưng Sương bưng nước nóng đi vào: "Cô nương, tắm trước đi."
Nhưng sao A Lê có thể đứng dậy được nữa, nàng cuộn tròn người che bụng, không muốn cử động.
Dung Từ phất tay bảo nàng ấy đi xuống rồi tự mình vắt khăn lau mồ hôi cho nàng.
Hắn hỏi: “Còn đau lắm không?”
"Ừm." Lông mi của A Lê ướt đẫm, rõ ràng là đau đến ứa nước mắt.
Mười năm này, A Lê được Dung Từ nuôi dưỡng thành ra ngày càng mong manh, không chịu nổi bất kỳ đau đớn nào, lần trước bị ấm trà làm bỏng da đến đỏ bừng lên cũng khóc. Vì việc này, Dung Từ đã trừng phạt người tỳ nữ pha trà lười biếng một phen.
Nghe nàng nói rất đau, Dung Từ bèn giúp nàng xoa bụng. Một cái xoa này lại có tác dụng một cách kỳ diệu.
Quả thực A Lê đã ngừng rên rỉ, dần dần nằm yên.
Lòng bàn tay ấm áp của Dung Từ cách một lớp vải mỏng áp vào bụng nàng, khiến toàn thân nàng cảm thấy ấm áp.
“Như thế này tốt hơn chưa?” Dung Từ hỏi.
"Ừm, Dung Từ ca ca, đừng dừng lại, thoải mái quá."
Dung Từ chỉ đơn giản bỏ khăn ướt ra, ngồi ở mép giường xoa bụng cho nàng.
Đôi mày cau lại của A Lê dần dần nới lỏng, nhưng trong mắt vẫn còn ánh nước.
"Dung Từ ca ca, ta đến quý thủy phải không?"
Dung Từ gật đầu.
A Lê đã từng nhìn thấy tỷ muội tốt của mình là Sài Dung Dung đến quý thủy. Khi đó đang ở thư viện, Sài Dung Dung thấy mình chảy máu quá nhiều, sợ hãi tưởng mình sắp chết, khóc đến không chịu nổi. Thế nhưng Sài Dung Dung lại không hề cảm thấy đau, vẫn có thể cưỡi ngựa chạy về nhà.
Sau này, khi biết được đó là quý thủy, Sài Dung Dung xấu hổ đến mức hận không thể chui xuống đất.
Chuyện này bị A Lê coi như nhược điểm của nàng ấy, cười nàng ấy rất lâu, nhưng lại không hề nghĩ đến vật đổi sao dời, giờ đã đến lượt nàng.
Nàng cảm thấy nửa dưới cơ thể càng ngày chảy càng nhiều máu, nóng hổi, nhớp nháp khó chịu.
"Làm sao bây giờ?" A Lê hỏi: "Xiêm y và đệm đều dính máu rồi."
Vải dệt xiêm y của A Lê là loại rất tốt, máu từ bên dưới lan ra nhuốm nó thành một khoảng màu đỏ tươi.
Dung Từ nhìn thấy, hơi cứng người.
Hắn cũng không biết khi nữ tử đến quý thủy thì phải làm gì. Suy nghĩ một lúc, hắn hỏi: "Ta đọc trong sách thấy có một thứ đồ dài thành một dải chế từ bông hoặc tro rơm gọi là đai kinh nguyệt. A Lê có chuẩn bị thứ này không?"
Trong mấy năm A Lê dần trưởng thành này, Dung Từ đã thấy rất nhiều thay đổi trên cơ thể nàng. Hầu hết những lúc đó đều là Dung Từ giúp nàng giải quyết.
Vì vậy, những chuyện thế này hai người đều nói với nhau rất tự nhiên.
A Lê gật đầu: "Có, trước đây ma ma đã dạy ta, bảo ta lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng ta để quên ở thư viện, không mang theo."
Nghe vậy, Dung Từ gọi vọng ra bên ngoài: "Ngưng Sương."
Ngưng Sương đi vào, nhìn thấy Thế tử ngồi ở mép giường, lòng bàn tay to lớn đặt lên bụng cô nương của họ nhẹ nhàng xoa ấn.
“Dung Thế tử có gì phân phó?”
Dung Từ suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngươi hầu hạ A Lê thay xiêm y. Còn nữa, ở đây…"
Những chuyện như đai kinh nguyệt thế này, Dung Từ nói với A Lê thì không cảm thấy gì không ổn, nhưng nói với nữ tử bên cạnh kia thì hắn lại không thể diễn đạt bằng lời.
Nhưng Ngưng Sương hiểu rõ, vừa rồi nàng ấy đã muốn thay cho cô nương của bọn họ rồi, khổ nỗi lại bị Dung Thế tử đuổi ra ngoài.
Nàng ấy vội vàng nói: "Dung Thế tử, để nô tỳ làm đi ạ, cô nương cần cái gì, nô tỳ cũng đã chuẩn bị đầy đủ rồi."
Nghe vậy, Dung Từ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Vào trung tuần tháng 5, Uy Vũ đại tướng quân Hạ Bách Châu thắng trận trở về.
Tin tức Hạ Bách Châu dùng 10 vạn quân Hạ gia đánh cho quân Hung Nô đại bại tựa như mọc cánh, bay khắp Trung Nguyên chỉ trong một đêm, trên dưới triều dã đều vui mừng nhảy múa vì chiến thắng này.
Để nghênh đón Hạ Bách Châu trở về, Lễ Bộ đã chuẩn bị một loạt nghi thức náo nhiệt. Ngày hôm đó, bá tánh khắp kinh thành tụ tập ở ven đường vây xem, dòng người chen chúc xô đẩy, rộn vui như ngày Tết.
Có người thậm chí còn đặt chỗ ngồi đẹp bên cửa sổ tại các tửu quán và trà lâu dọc đường với hy vọng được nhìn thấy phong thái của vị tướng uy mãnh này.
Phòng riêng trên tầng cao nhất của Thời Hoa quán tứ phía đều có cửa sổ, từ mỗi cửa đều có thể nhìn ra khung cảnh kinh thành. Lúc này cửa sổ phía đông đã mở rộng, bên khung cửa có hai người đang thong thả đứng.
“Trong phủ Diêu Thăng Bình có ba người tiểu thiếp, trong đó người tên Quỳnh Nương là được sủng ái nhất. Nhưng hôm qua, tiểu thiếp kia đột nhiên lâm bệnh, bị đưa đến thôn trang ngoại thành.”
Bên cửa sổ, Mạnh Tử Duy toàn thân mặc xiêm y tím đang vui vẻ nhàn nhã cầm quạt quạt.
Sau đó y lại nói tiếp: “Ta đã phái người theo dõi thiếp thất này, có tin tức gì sẽ đưa tới ngay.”
Dung Từ "Ừm" một tiếng, ánh mắt rơi vào nơi xa xa phía Đông ngoài cổng thành, từ hướng đó một đoàn thiết giáp quân đang chậm rãi tiến đến.
Bước đi của họ gọn gàng chỉnh tề, khí thế hoành tráng, lấp đầy đường quan đạo rộng lớn như nối liền trời và đất. Ánh sáng ban mai chiếu vào họ, khôi giáp lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Đây chính là Hạ gia quân uy danh hiển hách.
Bọn họ chiến đấu dũng mãnh, giết địch quả cảm, vô số chiến tích hạ sát trên chiến trường đã đắp nên khí thế uy nghiêm của họ.
Mặc dù Dung Từ chưa từng ra chiến trường nhưng nhìn thấy Hạ gia quân như vậy vẫn vô cùng kính nể.
Một con hùng sư như vậy đáng lý nên chạy băng băng trên chiến trường, không nên chết trong lời gièm pha của tiểu nhân.
Hiển nhiên Mạnh Tử Duy cũng bị chấn động trước uy phong của Hạ gia quân.
Y quan sát một hồi, hưng phấn hỏi: “Thật sự có thể cho chúng ta sử dụng một đội quân như vậy sao?”
“Không biết.” Dung Từ thản nhiên nói.
Mạnh Tử Duy quay đầu lại: "Ngươi mà không biết? Trước kia ngươi thần bí như vậy, ta còn tưởng ngươi chắc thắng rồi cơ đấy."
Dung Từ thực sự không biết.
Kiếp trước, khi Hạ Bách Châu thắng trận trở về, hắn còn đang bận thu phục Doãn Thiệu Hâm. Mà việc xét nhà Hạ Bách Châu thực sự quá nhanh khiến hắn không kịp phòng ngừa, mãi đến khi biết tin Hạ Bách Châu qua đời, hắn mới vội vã giải quyết xong việc của Doãn Thiệu Hâm.
Cả hai đời hắn đều không có giao du gì với Hạ Bách Châu.
Đời này, hắn quyết tâm phải cứu Hạ Bách Châu, cũng có ý định thuần hóa con hùng sư này.
Tuy nhiên, mọi thứ cần phải được tính toán cẩn thận.
Thấy hắn im lặng, Mạnh Tử Duy khó hiểu liếc nhìn hắn một cái.
Những năm gần đây, khí thế của Dung Từ ngày càng trở nên tiết chế, trong cái tiết chế chính là sự bình tĩnh khi kiểm soát được mọi việc. Hành vi của hắn cao thâm khó đoán, ít nhất theo quan điểm của Mạnh Tử Duy, người này khó có thể nhìn thấu được.
Dục Quang các của y đã giám sát toàn bộ quan lại triều đình cho Dung Từ, đồng thời giám sát động tĩnh của những kẻ giang hồ, có thể nói tin tức hanh thông, kênh rạch sâu rộng không ai sánh bằng. Nhưng dường như Dung Từ có thể biết được cả tin tức ngoài tầm mắt của Dục Quang các, dường như hắn có con mắt thứ ba và cái tai thứ ba, ánh mắt của hắn ở khắp mọi nơi mà không thể tìm ra được.
Đây là điểm mà Mạnh Tử Duy cho là bí ẩn về Dung Từ.
Vô cùng bí ẩn, cũng khiến người ta phải kính nể và sợ hãi.
Lúc này hắn nói “Không biết”, nhưng không hiểu sao, Mạnh Tử Duy lại tin rằng hắn có thể làm được. Sớm muộn gì quân đội Hạ gia cũng sẽ lọt vào tay hắn.
"Trước mắt, Hạ Bách Châu đã trở về Kinh, có cần ta phái người theo dõi hắn không?"
“Không cần,” Dung Từ nói: “Người của ngươi không thể giám sát Hạ Bách Châu, ngược lại sẽ rút dây động rừng, chỉ cần để mắt tới Diêu Thăng Bình là được.”
"Kẻ tên Diêu Thăng Bình này có gì quan trọng?" Mạnh Tử Duy hỏi.
Dung Từ hỏi ngược lại y: “Ngươi cho rằng Diêu Thăng Bình là người như thế nào?”
“Đạo đức giả, xảo trá, nịnh nọt quân chủ…” Nói đến đây, Mạnh Tử Duy dần dần hiểu ra: “Ý của ngươi là, Diêu Thăng Bình sẽ hãm hại Hạ Bách Châu?”
Dung Từ gật đầu: “Lần này Hạ Bách Châu đánh bại Hung Nô, uy vọng đang ở đỉnh cao, điều khiến đế vương kiêng kị nhất là gì? Đương nhiên là thần tử công cao lấn chủ. Diêu Thăng Bình này giỏi suy đoán thánh tâm, Hoàng đế muốn cái gì thì hắn sẽ làm được."
"Thì ra là vậy." Mạnh Tử Duy gật đầu.
“Nếu cần thiết…” Dung Từ chậm rãi nói: “Chúng ta cũng có thể giúp Diêu Thăng Bình một tay.”
Mạnh Tử Duy ngạc nhiên: "Không phải chúng ta sẽ thu phục Hạ Bách Châu sao? Tại sao chúng ta lại làm ngược lại, giúp đỡ Diêu Thăng Bình?"
Dung Từ bình tĩnh nói: “Muốn một người thay lòng đổi dạ, trước tiên phải để lòng hắn chết đi.”
Khi A Lê đến quý thủy, Dung Từ đã giúp nàng xin nghỉ ở thư viện. Nàng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, phải đến ngày thứ sáu, cơ thể A Lê mới hoàn toàn sạch sẽ.
Lúc Dung Từ tới đã là sau giờ Ngọ.
"Cô nương của các ngươi ở đâu? Thân thể tốt hơn chưa?" Hắn hỏi Ngưng Sương.
Ngưng Sương báo cáo chi tiết sự việc mấy ngày qua cho hắn.
“Lúc đầu đau nửa ngày, nhưng sau khi uống theo đơn thuốc của đại phu thì hết đau rồi ạ. Nô tỳ cho cô nương uống một ít nước đường đỏ, ban đêm trước khi đi ngủ sẽ ủ ấm bụng cho nàng ấy, cô nương ngủ rất ngon. Mấy ngày nay, sắc mặt cô nương khá hơn rất nhiều, cô nương vừa mới vẽ xong, đang ngủ trưa ạ."
Dung Từ gật đầu rồi đi về phía phòng ngủ.
Tiều tỳ nữ mới tới nhìn thấy hắn đi vào phòng A Lê, thấp giọng hỏi: "Ngưng Sương tỷ tỷ, vị kia có phải là Dung Thế tử không?"
"Đúng là Dung Thế tử, từ nay về sau khi Dung Thế tử đến, các ngươi nhất định phải hầu hạ thật cẩn thận."
“Nhưng làm sao Dung Thế tử có thể vào phòng của cô nương được ạ? Cô nương đang ngủ mà.”
Ngưng Sương nghe vậy sửng sốt, nàng ấy chưa từng nghĩ tới vấn đề này.
Cô nương của họ đã thân thiết với Dung Thế tử từ khi còn nhỏ, trong ba năm lão gia đến Vũ Châu nhậm chức, cô nương đều được nuôi dưỡng bên cạnh Thế tử. Nhiều năm trôi qua, cô nương đã quen, Thế tử đã quen, ngay cả những kẻ hầu người hạ như bọn họ cũng đã quen.
Đúng là họ chưa bao giờ suy xét đến vấn đề nam nữ khác biệt.
Nhưng bây giờ khi có người đứng ra nhắc nhở, không hiểu sao nàng ấy lại cảm thấy lạ lùng. Suy cho cùng, cô nương của họ và Dung Thế tử luôn thân mật khăng khít. như vậy
"Ngươi không hiểu đâu." Ngưng Sương nói: "Dung Thế tử và cô nương ở chung với nhau từ nhỏ, thân thiết hơn những người khác. Cô nương đối đãi với Dung Thế tử như ca ca nhà mình, Dung Thế tử cũng đối với cô nương như vậy. Không cần để ý tới những chuyện đó nữa, ngươi hầu hạ lâu sẽ hiểu thôi."
Thoạt nghe, điều này có vẻ không có gì, nhưng nếu suy nghĩ nghiêm túc sẽ cảm thấy có gì đó không ổn.
Tiểu tỳ nữ khó hiểu hỏi: “Nếu là ca ca muội muội như vậy thì sao cô nương và Thế tử có thể thành thân?”
“Ngươi nói nhiều rồi đấy.” Ngưng Sương mắng: “Biểu ca biểu muội có thể thành thân, tại sao cô nương và Thế tử lại không thể? Thế tử đối tốt với cô nương như vậy, sau khi thành thân chỉ càng tốt hơn mà thôi."
Nói xong, chính nàng ấy cũng thấy có chút nghi hoặc, rồi rời đi.
Trong phòng, Dung Từ vừa bước vào liền nhìn thấy thiếu nữ đang nằm trên giường ngủ yên bình sau tấm màn lụa.
Tư thế ngủ của thiếu nữ hơi thiếu trang nhã, nửa người nằm sấp, mặt vùi vào gối. Một chân muốn hưởng mát đến mức duỗi thẳng ra khỏi giường, những ngón chân trắng nõn treo giữa không trung.
Dung Từ đành phải nhanh chóng bước tới.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy nàng ngủ như thế này. Nói ra cũng thật kỳ lạ, khi còn nhỏ rõ ràng nàng cư xử rất đúng mực, thế mà mấy năm nay càng lớn càng không có phép tắc. Đôi khi hắn nhắc nàng, nàng còn đỏng đảnh làm dáng, tuyên bố chỉ thích ngủ như thế này, thế này thoải mái.
Dung Từ vén tấm rèm lụa lên, nhẹ nhàng nắm lấy bàn chân nghịch ngợm của nàng rồi nhét vào trong chăn mỏng.
Động tĩnh này đã đánh thức A Lê.
A Lê dụi dụi mắt, dùng giọng nhẹ nhàng không tập trung nói: "Dung Từ ca ca tới à?"
“Đánh thức nàng rồi à?”
"Không hẳn," A Lê lắc đầu, chống người ngồi dậy: "Ta ngủ cũng lâu, vốn nên thức dậy rồi."
Thiếu nữ bò dậy, bộ xiêm y mùa hè mỏng manh tuột xuống một mảng lớn mà nàng cũng không biết, để lộ xương quai xanh thẳng tắp mảnh khảnh.
Dung Từ rất tự nhiên dời tầm mắt đi, giúp nàng vén mái tóc dài ra sau lưng.
“Hai ngày này nàng cảm thấy thế nào?” Hắn hỏi.
"Đã sạch sẽ rồi." A Lê không chút e dè nói: "Hôm qua ta tắm xong thấy rất sạch sẽ, lúc trước mẫu thân còn đến hỏi thăm, nói rằng loại chuyện này lúc đầu sẽ đau, nhưng lúc sau từ từ sẽ đỡ hơn."
Dung Từ gật đầu.
Những thiếu nữ mới lớn luôn thích xông hương trong phòng, cũng thích treo túi thơm trên màn giường.
Khi nàng nói chuyện, mùi thơm tràn ngập trong màn giường, ngửi một chút là cả người thoải mái.
Dung Từ nói: “Đã như vậy, ngày mai ta lại giúp nàng xin nghỉ thêm một ngày.”
"Để làm gì?"
"Uy Vũ tướng quân đã thắng trận trở về, ngày mai trong cung sẽ tổ chức yến tiệc mừng chiến thắng, nàng cũng đi tới đó đi."
"Được." A Lê vui vẻ.
Nhìn thấy nàng vui mừng, trong mắt Dung Từ cũng lộ ra chút ý cười. Chẳng qua vừa quay đầu đi, nụ cười đã dần dần cứng lại.
Tấm gương trang điểm ở phía Đông phản chiếu lại bóng của một nam tử và nữ tử.
Tấm màn lụa khép hờ, nữ tử có mái tóc đen buông xõa, nụ cười lười biếng mà rạng rỡ.
Nam tử cao lớn ngồi ở mép giường, trong khi nữ tử mảnh khảnh lả lướt rõ ràng đang ngồi phía sau nam tử, nhưng nhìn vào gương, lại giống như hai người đang âu yếm nhau.
Hình ảnh này trông vô cùng quyến rũ.
Dung Từ khựng lại, như không nhận ra người trong gương, nhịn không được nhìn lại lần nữa.
Thiếu nữ duỗi người, để lộ vòng eo mềm mại dưới lớp áo mỏng.
Hô hấp của Dung Từ ngưng trệ, hắn bình tĩnh nhìn đi chỗ khác.
Trước đây hắn chưa bao giờ cảm thấy hai người ở chung với nhau có điều gì không ổn, nhưng hôm nay nhìn vào hình ảnh trong gương, lại chợt cảm thấy… Rất ái muội.
Lại nhớ tới hai ngày trước nàng đến quý thủy, trong sách nói nữ tử đến quý thủy đã có thể gả chồng sinh con. Đột nhiên trong lòng hắn có một cảm giác vi diệu khó tả.
Ngay cả mùi hương vừa mới ngửi còn thấy dễ chịu giờ đây lại thực sự thấy buồn bực hơn rất nhiều.
“A Lê.” Hắn có chút mất tự nhiên đứng dậy: “Nàng mặc xiêm y trước rồi ra ngoài sau nhé.”
"Ừ." A Lê không phát giác gì cả.
Dung Từ đi ra ngoài, đứng ở hành lang như suy tư điều gì.