Sau khi hai người trở lại điện, mỗi người đều tìm về chỗ của nhà mình.
Thích Uyển Nguyệt hỏi: “Sao con đi lâu như vậy?”
"Chúng con đi đường vòng nên bị trễ." Vừa nói, A Lê vừa đánh mắt tìm kiếm trong đám đông và hỏi: "Nương, tại sao Dung Từ ca ca vẫn chưa đến?"
Tống Ôn Bạch nghe vậy đáp: "Duệ vương và Dung Thế tử đang ở chỗ Hoàng thượng rồi."
"Ồ."
A Lê vô tình rời mắt đã nhìn thấy Tô Tuệ, người thường xuyên đối địch với nàng, đang ngồi ở ghế bên cạnh nàng.
Tô Tuệ vẫn luôn bí mật quan sát A Lê, khi thấy nàng nhìn sang bèn hừ nhẹ quay đầu đi chỗ khác. Nhưng biểu muội Hứa Bội Linh của nàng ta ngồi ngay cạnh thì vui vẻ vẫy tay chào A Lê.
A Lê mỉm cười và gật đầu đáp lễ. Sau đó nàng ngồi thẳng, yên tĩnh lắng nghe cha nương nói chuyện.
“Ta vừa mới gặp Hạ phu nhân.” Thích Uyển Nguyệt nói: “Vị tướng quân phu nhân này nhìn bề ngoài có vẻ hiền lành, không ngờ lại có tính tình hoạt bát như vậy.”
Tống Ôn Bạch bất đắc dĩ nói: “Nàng lại muốn đưa thiếp mời người ta đến dùng trà à?”
Thích Uyển Nguyệt vô cùng nổi bật chói mắt trong nhóm phu nhân ở Kinh Thành, ngày thường bà ấy ưa thích nhất là uống trà, xem hát kịch và dự tiệc, có thể nói trong các bữa tiệc trà lớn nhỏ ở kinh thành không bao giờ thiếu bóng dáng bà ấy.
Bà ấy cũng thường xuyên tổ chức yến tiệc ở Tương Dương hầu phủ để chiêu đãi khách nhân, hiện tại lại có một Hạ phu nhân mới đến hợp với tính tình của bà ấy, tất nhiên bà ấy sẽ muốn mời người ta uống trà.
Nhiều năm qua, Tống Ôn Bạch chỉ cưới một mình bà ấy làm thê tử, lại cực kỳ yêu chiều, chẳng những không ngăn cản Thích Uyển Nguyệt làm điều mình muốn, thậm chí còn đưa cả hai tay dâng lên.
Ở các cửa hàng tơ lụa và trang sức tại kinh thành, bất cứ khi nào có một kiểu dáng mới nào đó, Tống Ôn Bạch sẽ là người đầu tiên được báo tin để đến mua. Tống Ôn Bạch rất hào phóng, dùng toàn bộ bổng lộc và tiền thưởng hàng tháng của mình để dỗ dành thê tử.
May mà chi phí ăn mặc của A Lê hàng ngày có Dung Từ trang trải giúp, nếu không thì thê tử thích chưng diện, nữ nhi cũng thích xinh đẹp, một chút bổng lộc này của Tống Ôn Bạch có lẽ cũng chẳng đủ dùng.
“Hạ phu nhân lại có ý định đến Kinh Thành chọn thê tử cho con trai, chuyện này có chút kỳ lạ.” Thích Uyển Nguyệt nói.
"Có gì lạ vậy?"
“Hạ gia quanh năm ở Bắc Cương, nhưng lại để con trai út ở Kinh Thành là có ý gì? Hạ gia cả nhà là võ tướng, chẳng lẽ họ muốn nhi tử mình theo văn sao?”
Tống Ôn Bạch nói: “Chỉ e nàng không biết, trong ba người con trai của Hạ gia, trưởng tử chết trận, con thứ hai trấn thủ biên thùy. Nếu người con thứ ba lại tòng quân, mà đao kiếm trên chiến trường không có mắt để mà tránh sơ suất…"
Nói đến đây, Thích Uyển Nguyệt liền hiểu.
Cánh cửa Hạ gia nhìn thì vẻ vang, nhưng tất cả những vẻ vang đó đều là vì chém giết trên chiến trường, dùng cả mạng sống để kiếm được. Hôm nay có thể vẫn còn mệnh hưởng phúc, nhưng ngày mai không chừng đã da ngựa bọc thây, chết trận nơi tha hương. Hạ gia có tổng cộng ba nhi tử, để dòng dõi không tuyệt hậu, họ cần phải giữ một người con lại.
Nghĩ theo cách này, những khung cảnh huy hoàng đó cũng không có gì đáng hâm mộ nữa.
A Lê đang im lặng lắng nghe, lúc này trong bữa tiệc đột nhiên xôn xao một trận, các quý nữ xung quanh bắt đầu thì thầm.
"Nhìn kìa, người đằng kia là Hạ Ngọc Khanh, Tam công tử của Hạ gia đó."
A Lê ngước mắt lên nhìn, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ngỗ ngược của thiếu niên kia.
Quả thực là hắn ta.
Người mà nàng vừa gặp trong đình hóng gió.
Hắn ta đã thay một bộ áo gấm màu xanh ngọc, bước đi lười biếng và bất cần nhưng lại mang khí chất tôn quý bức người. Phong thái của hắn ta thực sự quá lấn át, khiến cho nhóm công tử Kinh Thành đi cùng hắn ta lập tức trở nên mờ nhạt nhỏ bé.
Khi Hạ Ngọc Khanh nhìn thấy nàng bèn cong môi mỉm cười, khiến các thiếu nữ ngồi xung quanh A Lê khẽ kêu lên phấn khích.
"Hắn nhìn qua đây đấy, không phải đang nhìn ta chứ?" Có người thấp giọng nói.
"…"
A Lê cảm thấy nếu cô nương này nhìn thấy dáng vẻ khinh cuồng của người nọ trong đình hóng gió, nhất định sẽ không nghĩ như vậy.
Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau trong thoáng chốc rồi từng người dời mắt đi chỗ khác, như thể chưa từng gặp nhau, không hề quen biết nhau.
Nhưng Tô Tuệ lại nhìn chằm chằm vào A Lê với vẻ trầm tư.
Biểu muội Hứa Bội Linh ngồi bên cạnh nhìn thấy nàng ta như vậy bèn thấp giọng hỏi: “Sao biểu tỷ cứ nhìn Tống Tứ cô nương mãi thế?”
Tô Tuệ cười lạnh nói: “Tống Cẩn Ninh này đúng là rất giỏi dụ dỗ người, Hạ Ngọc Khanh kia vừa mới tới Kinh Thành đã bị nàng ta quyến rũ.”
Hứa Bội Linh kinh ngạc: "Sao biểu tỷ biết?"
“Muội không nhận ra vừa rồi Hạ Ngọc Khanh nhìn Tống Cẩn Ninh sao?”
Trong phòng, khi Dung Từ ra khỏi Càn Thanh điện, đi qua hành lang, một thị vệ lặng lẽ chạy đến thì thầm gì đó vào tai hắn.
Dung Từ dừng lại: “Hạ Ngọc Khanh?”
“Vâng,” thị vệ kia nói: “Tiểu nhân thấy Tứ cô nương nói với Hạ công tử mấy câu, cũng không biết Hạ công tử kia đã nói gì, làm Tứ cô nương tức giận bỏ đi.”
Dung Từ trầm ngâm một lúc, nhấc chân tiếp tục bước đi.
Khi hắn đến bên ngoài Quần Phương điện, tình cờ gặp được Hạ Bách Châu đang đi tới.
Dung Từ dừng lại.
Hạ Bách Châu đi ngang qua, cũng dừng lại: “Dung Thế tử đang đợi người sao?”
“Hạ tướng quân,” Dung Từ chắp tay: “Chúc mừng Hạ tướng quân đại thắng trở về.”
Hạ Bách Châu đã hơn bốn mươi tuổi, ánh mắt sắc bén khí thế. Ông ta quanh năm trấn thủ Bắc Cương nhưng cũng chẳng phải kẻ mắt mù tai điếc với những việc ở Kinh Thành, tất nhiên cũng nhận ra Dung Từ, Thế tử của Duệ Vương phủ.
Hạ Bách Châu cũng chắp tay thi lễ: “Không biết Dung Thế tử chờ ta ở đây là có chuyện gì?”
Dung Từ nhếch môi: "Hạ tướng quân cả nghĩ rồi, ta vừa lúc gặp được tướng quân, muốn nói lời chúc mừng với ngài mà thôi."
"Trong lời nói của Dung Thế tử có ẩn ý, bản tướng quân chỉ mới hỏi một câu, nào có cả nghĩ? Ta trở về như bình thường, có gì đáng mừng chứ?"
Dung Từ ung dung nói: “Cả nghĩ ở trong lòng tướng quân, chuyện mừng ở trong triều. Hạ tướng quân, cáo từ.”
Sau khi Dung Từ rời đi, Hạ Bách Châu vẫn đứng nguyên tại chỗ, cau mày.
Một tướng lĩnh đi theo ông ta nhìn bóng dáng Dung Từ rời đi, hỏi: “Dung Thế tử nói thế là có ý gì chứ?”
Hạ Bách Châu nói: “Người khác chỉ thấy đội quân của Hạ gia ta đã thắng trận, hiển hách huy hoàng. Nhưng bọn họ không biết, vinh quang này chính là một tòa lầu vàng chông chênh trên vách đá. Một khi không cẩn thận sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt.”
Vị Dung Thế tử này chỉ cần một câu đã nói ra điều mà ông ta luôn lo nghĩ.
"Dung Thế tử này tuấn tú lịch sự, mưu trí hơn người." Vị tướng kia nói: "Nghe nói mấy năm may Dung Thế tử vào triều đã lập được nhiều thành tựu xuất chúng, mỗi một việc hắn tự thân làm đó đều khiến người khác khen không dứt miệng."
Hắn ta cảm thán: “Nếu như năm đó Duệ Vương không bị vu hãm, vị này đã là một chủ nhân tài đức sáng suốt của Đông Cung rồi.”
“Ngươi đang nói nhảm cái gì đó!” Hạ Bách Châu lạnh giọng quát lớn: “Ngươi cũng không nhìn xem đây là nơi nào, ngươi cho rằng vẫn là ở Bắc Cương sao?”
Tướng lĩnh kia lập tức nhìn khắp nơi xem xét rồi vội vàng cúi đầu nhận sai.
Hạ Bách Châu nói: "Quân đội của Hạ gia ta, ăn bổng lộc của Hoàng đế, trung thành với Hoàng đế, những lời bậy bạ vừa rồi sau này không được phép nói lại nữa!"
"Vâng, thuộc hạ biết rồi ạ!"
Yến tiệc trong cung kéo dài lê thê, đến khi vãn cuộc vui Hoàng đế và Hoàng hậu đều đã rời tiệc, để lại quần thần uống rượu và vui vẻ trò chuyện.
Một số nữ quyến lớn tuổi nhà quan không kiên nhẫn được đã lén ngáp mấy tiếng.
A Lê cũng có chút buồn ngủ, đang định chào Thích Uyển Nguyệt một câu rồi ra ngoài đi dạo một chút, lúc này có một nội thị đi tới thông báo: “Tống đại nhân, Tống phu nhân, xe ngựa của Dung Thế tử đang đợi ở ngoài cửa cung, nói tối nay sẽ đưa Tứ cô nương về Thư viện Tĩnh Hương.”
Hôm nay A Lê đặc biệt xin nghỉ, sáng sớm ngày mai phải đến thư viện đọc sách.
Thích Uyển Nguyệt nghe xong vui vẻ nói: “Dung Thế tử có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy, đã làm phiền rồi. Vốn ta còn định sáng mai phái người đưa con bé đi, nhưng thế thì ngày mai lại phải dậy sớm, trên đường đi còn trì hoãn, không chừng đến thư viện rồi cũng chẳng còn tinh thần."
Bà ấy nhìn về phía nữ nhi: “Dung Thế tử đã đến đón con thì con hãy đi đi. May mà đồ của con nương đã cho người đóng gói xong, lát nữa sẽ sớm phái người gửi đi.”
"Vâng." A Lê chào tạm biệt cha mẹ và đi cùng nội thị.
Khi họ đến bên ngoài cửa cung, xe ngựa của Dung Từ đã lặng lẽ đợi ở đó.
"Dung Từ ca ca, chàng đợi bao lâu rồi?" A Lê chui vào xe ngựa.
Dung Từ đang nhắm mắt tựa vào thành xe gà gật.
Trong xe nồng mùi rượu, A Lê ngửi ngửi: "Dung Từ ca ca uống rượu à?"
Dung Từ gật đầu: “Có uống mấy chén.”
"Vậy mà chàng còn định đưa ta đến thư viện à? Chàng đi rồi lại về như thế sẽ rất muộn đấy."
“Ta sẽ không về,” Dung Từ nói, “Đêm nay ta sẽ ở biệt viện, ngày mai dậy sớm đi công đường.”
A Lê gật đầu: “Vậy cũng tốt, không phải vất vả đi qua đi lại nữa.”
Khi Dung Từ quay lại thăm A Lê, nếu sắc trời tối muộn hắn cũng sẽ lựa chọn ở lại biệt viện, rồi ngày hôm sau sẽ cưỡi ngựa đến công đường. Dù việc này có hơi vất vả nhưng vẫn tốt hơn là đi suốt đêm.
A Lê gặp nhiều cũng thành quen, thấy có hắn cùng nghỉ lại biệt viện, ngược lại cũng thấy vui vẻ.
“Vậy ngày mai ta sẽ dậy sớm rồi cùng Dung Từ ca ca ăn sáng,” nàng nói.
Một lúc sau, xe ngựa chậm rãi lăn bánh.
Dung Từ hỏi: “Yến tiệc trong cung có vui không?”
“Cực kỳ nhàm chán.” A Lê nói: “Vào tiệc mọi người chỉ toàn khen ngợi lẫn nhau, chỉ có ca vũ khá đẹp.”
"Không có gì khác à?"
"Cái gì khác?"
Dung Từ im lặng.
Hắn nhớ tới lời nội thị bẩm báo, A Lê đã nói chuyện với Hạ Ngọc Khanh trong đình hóng gió, A Lê còn bị chọc giận, không biết là vì chuyện gì.
Lòng bàn tay hắn di di chậm rãi vòng quanh đầu gối, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nuốt những lời trên đầu lưỡi xuống.
A Lê ngáp một cái: "Dung Từ ca ca, ta nghỉ đây. Lúc đến nơi thì gọi ta nhé."
“Được.” Dung Từ nhẹ nhàng đáp lại.
Ánh trăng mênh mông, rơi xuống lọng che của xe ngựa, ngẫu nhiên cũng có chút ánh sáng lọt qua kẽ hở của rèm cửa sổ lay động, chiếu vào.
Xe ngựa rộng rãi, thoang thoảng mùi trầm hương, mùi rượu bị xua đi không ít.
Không biết đã qua bao lâu, Dung Từ cảm thấy trên vai mình hơi nặng, có thứ gì đó đè lên người hắn.
Hắn hé mắt, thấy A Lê đang nghiêng đầu dựa vào vai mình.
Khuôn mặt của thiếu nữ nghiêng về phía hắn, và dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy dung nhan trắng trẻo và xinh đẹp của nàng.