Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 37



Món đồ chơi mới mà Dung Từ tặng cho A Lê là một con ngựa, một con ngựa tốt màu đỏ thẫm.

Con ngựa này da lông sáng bóng, chân dài mạnh mẽ, thân hình cường tráng, nhìn thấy từ đằng xa, A Lê đã kinh ngạc "Oa" một tiếng.

Nàng vui mừng chạy tới, đi quanh quan sát con ngựa hai vòng: "Dung Từ ca ca, tặng ta thật à?" 

Dung Từ gật đầu: "Thích không?"

"Thích, con ngựa này rất đẹp."

A Lê định cưỡi lên đi dạo một vòng, thị vệ dắt ngựa lại ngăn cản: "A Lê cô nương, con ngựa này vừa được đưa tới từ phương bắc, tạm thời vẫn phải cẩn thận." 

Dung Từ đi tới: "Con ngựa này tình tình hung dữ, nhưng một khi đã nhận chủ, nó sẽ vô cùng trung thành."

A Lê hỏi: "Trước đây nó từng có chủ nhân chưa?"

Con ngựa này do quan viên cấp dưới vơ vét được mang tặng cho Dung Từ, tổng cộng chỉ có hai con, một con đã bị Dung Từ đem đến phủ đệ của Hạ Bách Châu làm quà tặng, con còn lại đã sai người dắt tới nơi này.

Hắn nói: "Chưa từng có, sau này nàng chính là chủ nhân của nó. Có điều, phải thuần hóa từ từ."

A Lê nghe xong, có hơi tiếc nuối: "Con ngựa đẹp như vậy, ta còn định đến ngày thi đấu sẽ mang nó đi chơi mã cầu đó."

Ngưng Sương trêu ghẹo: "Cô nương, đây là chiến mã, quý nữ Kinh Thành chơi mã cầu đều dùng ngựa chân ngắn thôi, nếu người cưỡi con ngựa này đi chẳng phải thắng cũng không vẻ vang sao?"

Thiếu nữ ở độ tuổi này, có thứ gì quý giá đều muốn khoe khoang một phen, A Lê cũng không ngoại lệ.

Nhìn thấy ngựa tốt như vậy, suy nghĩ đầu tiên chính là mang ra ngoài khiến người khác choáng ngợp. Lúc này bị Ngưng Sương nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, nàng ngượng ngùng trừng mắt lườm Ngưng Sương một cái.

Dung Từ mỉm cười.

Hắn nhận lấy dây cương từ tay thị vệ, đầu tiên là xoa ngựa một lát, sau đó nhỏ giọng nói thầm gì đó vào tai nó.

"A Lê, đến đây thử xem."

"Vâng."

A Lê cũng học hắn, nhẹ nhàng xoa ngựa một phen, thấy nó không phản kháng, nàng vui vẻ nói: "Dung Từ ca ca, hình như nó cũng thích ta."

Nàng dẫm bàn đạp, xoay người lên ngựa, rất nhanh, con ngựa đã bắt đầu bước đi chậm rãi.

Có điều, con ngựa này đi cực kỳ chậm, còn vừa đi vừa cúi đầu tìm cỏ trên mặt đất để ăn, không nể mặt chủ nhân mới này chút nào.

A Lê hơi buồn bực.

Đây là lần đầu tiên nàng cưỡi chiến mã đó.

Chưa kể, ngồi trên con ngựa cao lớn như vậy, tự nhiên cũng cảm thấy mình uy phong hơn.

A Lê không cam lòng để nó chậm rãi gặm cỏ như vậy, nên dứt khoát thúc mạnh vào bụng ngựa.

Sau đó, con tuấn mã lập tức chạy chậm.

"Dung Từ ca ca." A Lê vui sướng: "Nó thông minh quá, có thể hiểu được ý của ta."

Nhưng mà, chưa đợi nàng cao hứng xong, sau khi chạy chậm nửa vòng, đột nhiên tuấn mã bắt đầu giơ hai chân trước lên, miệng gào thét, như muốn hất văng người trên lưng vậy.

A Lê kinh hãi, định ghìm chặt dây cương chế ngự nó.

Nhưng nàng đã đánh giá thấp sự hung hãn của con ngựa này, nó không dễ chế ngự như loại ngựa chân ngắn bình thường. Khi thấy bản thân sắp bị hất văng đi, đột nhiên, nàng cảm nhận được có người ngồi sau lưng mình.

Không biết Dung Từ đã nhảy lên ngựa của nàng từ khi nào, hắn nhanh chóng cướp lấy dây cương từ tay A Lê, ôm A Lê vào lòng, bảo vệ nàng.

Hắn hất nhẹ dây cương, sợi dây lập tức quấn quanh móng trước đang giơ lên cao, sau đó, Dung Từ dùng sức kéo lại, móng trước của con ngựa hung hãn bị khống chế, nó giãy giụa điên cuồng, nhưng giãy dụa không bao lâu, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Lúc này Dung Từ mới thu lại dây cương, cầm trong tay, kẹp chặt bụng ngựa, thúc một tiếng, tuấn mã ngoan ngoãn chạy về phía trước.

Ngựa phi cực nhanh, như tia chớp trong cánh đồng bát ngát lúc chạng vạng, mây mù trên núi và bóng cây đều lui về phía sau, gió chiều mát lạnh thổi vù vù bên tai.

A Lê dựa sát vào lòng Dung Từ, cảm nhận cảm giác phóng ngựa rung động đến tận tâm can này. Vì có Dung Từ ở đây, trái tim vốn còn hoảng loạn trước đó cũng dần dần bình tĩnh lại.

"Dung Từ ca ca." Nàng quay đầu, hưng phấn nhìn về phía Dung Từ: "Chúng ta giống như đang bay vậy."

Nàng thật sự cảm thấy giống như đang bay, trái tim bồng bềnh trong gió, vừa phấn khích vừa vui sướng, mái tóc và y phục cũng bay theo gió, giống như thiên thần trong màn đêm.

Dung Từ nghiêng đầu, ánh mắt lẳng lặng dừng trên khuôn mặt của thiếu nữ.

Khuôn mặt dịu dàng và nụ cười rạng rỡ của nàng khiến hắn choáng váng.

Nhớ kiếp trước, hắn cũng từng cưỡi chung một ngựa với A Lê.

Lần đó, là cuộc săn thú mùa thu năm nọ. A Lê đồng hành với tư cách là gia quyến của Duệ Vương phủ. Thấy nàng sinh lòng hâm mộ khi nhìn các phu nhân, các tỷ muội khác cưỡi ngựa săn thú.

Hắn dứt khoát chọn một nơi hẻo lánh, dẫn nàng đi săn bắn cùng.

Nhưng A Lê cưỡi ngựa quá cẩn thận, thứ nhất vì sợ mình bị ngã, thứ hai sợ ảnh hưởng đến hắn. Cho nên suốt cả buổi đi săn, nàng đều ôm chặt áo choàng của hắn, chưa kịp cảm nhận niềm vui.

Sau đó, đúng là nàng còn âm thầm tự trách vì thấy con mồi của hắn ít hơn người khác.

Thật ra đời trước, A Lê cũng biết cưỡi ngựa, nhưng không thành thạo lắm. Có lẽ vì chỉ được học lướt qua khi còn nhỏ, chỉ được học sơ sài khi ở thư viện.

Sau này gả vào Duệ Vương phủ, nàng bận lo liệu việc bếp núc, bận hầu hạ cha mẹ chồng, càng hiếm khi có thời gian rảnh rỗi để tiêu khiển.

Nụ cười phóng túng lúc này là thứ hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Đang nghĩ tới đây, đột nhiên bọn họ gặp phải một khe núi chắn ngang trước mặt, tuấn mã dưới thân nhảy dựng lên, khiến hai người bị bất ngờ ngã xuống đất.

May mà Dung Từ phản ứng nhanh, đã ôm chặt A Lê vào lòng, sau đó lăn vài vòng trên mặt cỏ, lúc này hai người mới vững vàng dừng lại.

Nhưng mà tư thế dừng lại này, lại khiến Dung Từ cứng đờ.

A Lê bị hắn đè dưới người, tóc nàng rối tung, trên mặt vẫn lưu lại chút kinh hoảng, đôi mắt long lanh mờ mịt không biết phải làm sao, đôi môi đỏ mọng hơi hé ra, để lộ hàm răng trắng như tuyết và đầu lưỡi màu hồng nhạt.

Dáng vẻ này...  vẻ mặt này giống như đời trước sau khi làm chuyện chăn gối, bị hắn ức hiếp quá mức vậy.

Dung Từ thở dốc, im lặng nhìn nàng.

Sẽ không sao nếu hắn chưa từng hưởng thụ cảm giác ấy, nhưng mà hắn lại rõ ràng nhất, cơ thể A Lê đẹp đến mức nào.

Nhưng hiện tại A Lê của hắn vẫn còn nhỏ, vừa mới cập kê...

Một giây sau, Dung Từ nhắm mắt lại, đỡ A Lê dậy.

"Bị đau chỗ nào không?" Hắn hỏi.

A Lê lắc đầu: "Dung Từ ca ca thì sao?"

Tất nhiên là Dung Từ sẽ không bị đau rồi, hắn rèn luyện quanh năm, chút va đập ấy chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.

"Đi thôi." Ánh mắt hắn dần dần trở nên trong sáng: "Trời tối rồi, chúng ta quay về dùng bữa thôi."

...

Mùng năm tháng sáu, phủ Trấn Quốc tướng quân tổ chức yến tiệc.

Mặc dù Hạ gia không thường trú ở Kinh Thành, nhưng lần này thắng trận quay về còn được phong thưởng, chính là lúc đang được lòng thánh thượng, rất nhiều người trong triều muốn nịnh bợ. Cho dù là người có lập trường không đồng nhất, hôm nay cũng sẽ nể tình tặng quà đắt giá.

Quản gia Hạ phủ đứng ở cửa kêu to danh sách quà tặng.

"Tạ Đô Ngự Sử -  Thường đại nhân tặng một bức tranh chữ."

"Thông Chính Sử -  Lý đại nhân tặng ba trăm lạng bạc ròng."

"Quảng Ân Hầu phủ -  Tạ Hầu gia tặng một đôi tử ngọc kỳ lân."

"Duệ Vương phủ - Dung Thế tử, tặng một con Hãn Huyết bảo mã Tây Vực..."

Lời này vừa vang lên, không gian xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.

Chỉ vì món quà Dung Từ tặng không giống người khác, quà người khác tặng đều đặt trong tráp không để lộ ra ngoài, còn con ngựa này lại sống sờ sờ trước mặt mọi người.

Thần thái và khí chất của ngựa Hãn Huyết Tây Vực không phải ngựa bình thường có thể so sánh được, phàm là người có ánh mắt đều có thể thấy rõ.

Con ngựa này có bộ lông sáng bóng, thân hình cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, bốn chân mạnh mẽ, trên đầu buộc một tấm lụa đỏ rất có không khí vui mừng, trên cổ cũng buộc một chiếc lục lạc may mắn.

Con ngựa này chỉ lặng lẽ đứng đó đã thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người rồi.

Không biết người nào nhỏ giọng nói: "Nghe nói con ngựa này là loại hiếm có trên thế gian, ngược dòng thời gian tổ tiên của nó còn là tọa kỵ của Long Đan vương đó."

Những người khác nghe vậy đều kinh ngạc: "Ghê gớm thật, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Cái khác không nói, chỉ riêng khí thế uy vũ này thôi cũng không tầm thường rồi."

Hà Bách Châu là người từng chinh chiến trên xa trường, võ tướng thích gì nhất? Không gì ngoài kiếm tốt ngựa khỏe. Chỉ cần liếc mắt một cái, ông ta đã hiểu được con ngựa như vậy hiếm có thế nào rồi.

Không thể phủ nhận đúng là ông ta đã động lòng.

Nhưng món quà này lại không thể nhận.

Hà Bách Chu chậm rãi bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt Dung Từ.

Ông ta chắp tay: "Dung Thế tử có lòng rồi."

Dung Từ nói: “Quà mừng thăng chức, hy vọng Hạ tướng quân đừng ghét bỏ.”

Hạ Bách Châu nhếch miệng, trong số người đến tặng quà hôm nay, quà của Dung Thế tử hắn là món quà phô trương nhất, sao ông ta dám ghét bỏ?

"Hạ mỗ nhận tấm lòng của Dung Thế tử rồi, còn con ngựa này, tệ xá miếu nhỏ, chỉ sợ không chứa nổi."

Ông ta nói lời đầy thâm ý, bề ngoài giống như từ chối món quà này, nhưng Dung Từ biết, Hạ Bách Châu đã nhìn rõ mục đích của hắn rồi, nên đang khéo léo từ chối hắn mà thôi.

Dung Từ cười nhạt: “Hạ Tướng quân nghĩ nhiều rồi, một con ngựa thôi mà. Hạ Tướng quân là anh hùng của triều ta, đừng nói một con súc sinh, dù là kỳ lân trên trời cũng xứng đáng."

Hạ Bách Châu nhìn chằm chằm vào hắn với vẻ mặt nghiêm túc.

Một lúc lâu sau, mới thốt ra hai chữ: “Quá khen."

...

“Hạ Bách Châu làm vậy là có ý gì?” 

Trong Thi Hoa quán, Mạnh Tử Duy nói: "Ông ta đã nhận lễ vật của ngươi rồi, vì sao còn xa lánh ngươi?"

Dung Từ chậm rãi đặt tách trà xuống: “Nhận lễ vật của ta là do tình thế bắt buộc, còn xa lánh ta trước mặt mọi người, là đang biểu thị lòng trung thành với vị ngồi trên ghế rồng kia."

Mạnh Tử Duy lại nói: "Ta không tin ông ta không biết tình cảnh của mình, hiện giờ có thêm một chỗ dựa vững chắc là thêm một đường lui. Ông ta lạnh lùng từ chối như vậy, chẳng phải đang tự chặt đứt đường lui của mình sao?"

"Cũng không hẳn." Doãn Thiệu Hâm ngồi bên cạnh vẫn luôn yên lặng suy xét ván cờ trên bàn đột nhiên mở miệng: "Hạ Bách Châu này không phải kẻ lỗ mãng, có thể đi đến hôm nay chắc chắn là người có tâm cơ có mưu lược. Chỉ có điều, hiện tại Hoàng thượng và Duệ Vương phủ đang đứng ở hai phía đối lập nhau, vì sợ dư luận thiên hạ không tốt Hoàng thượng không dám công khai ra tay với Duệ Vương phủ, mấy năm qua cũng không tìm ra được nhược điểm thích hợp, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta sẽ tiếp tục khoan nhượng."

Doãn Thiệu Hâm nói: "Trong mắt Hạ Bách Châu, Duệ Vương phủ cũng đang trong tình trạng bấp bênh, không thể che mưa chắn gió cho ông ta, vì thế không thể coi là đường lui của ông ta."

Mười năm đã trôi qua, Doãn Thiệu Hâm đã không còn là tiểu quan đương trực của Hàn Lâm Viện như lúc ban đầu rồi. Đúng như Dung Từ dự đoán, dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ của mình, Doãn Thiệu Hâm lăn lộn như cá gặp nước trong triều đình, hiện tại đã được bổ nhiệm làm đại học sĩ trong nội các, là triều thần nắm thực quyền trong tay rồi.

Dung Từ mở miệng: "Doãn đại nhân nói đúng, mặc dù trung thành thật, nhưng Hạ Bách Châu không cổ hủ. Trước mắt chưa muốn kết giao với chúng ta, là vì ông ta vẫn chưa nhìn thấy giá trị của Duệ Vương phủ."

Mạnh Tử Duy hỏi: "Ngươi có diệu kế gì?"

"Không có diệu kế gì, tất cả cứ làm như thường lệ, chỉ có điều..."

Dung Từ: "Cho dù lần này chúng ta có thể hóa giải nguy cơ giúp Hạ Bách Châu, nhưng chung quy mười vạn Hạ gia quân trong tay ông ta vẫn là một mối uy hiếp, chắc chắn Hoàng thượng sẽ tìm lý do cầm chân ông ta ở Kinh Thành."

"Vậy chúng ta phải làm sao?"

Dung Từ và Doãn Thiệu Hâm nhìn nhau, đồng thanh nói: "Phương Bắc."

"Ý gì?" 

Thấy hai người ra vẻ bí hiểm, Mạnh Tử Duy rất bất mãn. Rõ ràng y là người thân với Dung Từ nhất, thời gian ở bên nhau cũng lâu nhất, sao Doãn Thiệu Hâm này lại ăn ý với Dung Từ nhất? 

Điều đáng giận hơn là, y không thể đoán ra được hai người này sẽ làm gì tiếp theo.

Dung Từ nói: “Muốn giữ được mười vạn Hạ gia quân, chỉ còn cách tiếp tục đánh giặc. Hoàng đế cần ông ta, tất nhiên sẽ không vội vàng qua cầu rút ván."

"Nhưng bây giờ biên cảnh thái bình, giặc đâu ra mà đánh?"

"Không có, vậy thì làm cho có." Dung Từ nói: "Mấy ngày nữa ta sẽ rời khỏi Kinh Thành, tới phương Bắc một chuyến."

Mạnh Tử Duy không đồng ý: "Ngươi tự mình đi à? Chỉ cần ngươi rời khỏi Kinh Thành, ông ta sẽ để mắt đến ngươi đó. Chẳng lẽ ngươi đã quên chuyện mình gặp phải khi rời Kinh làm việc mấy năm trước rồi sao?" 

Mười năm qua, mọi người chỉ biết chiến tích của Dung Từ rất rực rỡ, Duệ Vương phủ phong quang vô hạn, nhưng lại không biết, những điều này đều do Dung Từ mạo hiểm hết lần này tới lần khác đổi lấy.

Hoàng đế đã kiêng kị Duệ vương phủ từ lâu, thanh đao treo trên đầu chậm chạm không chém xuống, không phải vì không muốn, mà vì chưa tìm được cơ hội.

Dung Từ ở Kinh Thành, Hoàng đế không tiện ra tay, nên đã tìm cách để hắn rời kinh làm việc. Phàm là Dung Từ rời kinh, nghênh đón hắn chính là ám sát cuồn cuộn không ngừng.

"Ngươi đi rất nguy hiểm." Mạnh Tử Duy nói: "Ta đi thay ngươi."

Dung Từ xua tay: "Không cần, việc này bí mật, cần ta tự mình đi bố trí."

"Khi nào xuất phát?"

"Qua trung tuần*."

Trung tuần: Từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.

...

Trung tuần tháng sáu, Thư viện Tĩnh Hương tổ chức thi đấu mã cầu.

Hàng năm thư viện Tĩnh Hương đều tổ chức thi đấu mã cầu một lần, chia nam nữ ra thi đấu riêng. Buổi sáng là trận đấu của nữ tử, buổi chiều là nam tử.

Trùng hợp hôm đó là ngày nghỉ, nên ngoài học sinh của thư viện Tĩnh Hương ra, ngay cả học sinh của Quốc Tử Giám cũng đến góp vui, đồng thời còn có đám quý nữ ở Kinh Thành.

Đương nhiên, đám quý nữ này đến đây để xem trận đấu của nam tử. Vì chiếm chỗ ngồi, những người này đã đến đây từ sáng sớm.

Mặc dù thư viện Tĩnh Hương chủ yếu là nam, nhưng trận đấu mã cầu hàng năm, trận đấu của nữ tử lại là thu hút nhất.

Nguyên nhân thứ nhất là vì động tác của nữ tử khoa trương hơn, tư thế oai hùng trên ngựa cũng đẹp mắt. Nguyên nhân thứ hai không thể không nhắc đến tính hiếu thắng, vì đạt hạng nhất, năm nào cũng xảy ra chuyện cãi vã.

Nhìn đám nữ học tử của Thư viện Tĩnh Hương văn nhã lịch sự là thế, nhưng sau khi lên sân đấu, người nào người nấy bạo dạn như anh hùng trên chiến trường. Khi cãi nhau, tiếng mắng chửi lưu loát không mang theo nửa chữ thô tục, tất cả đều miệng lưỡi sắc bén.

Ngay cả A Lê, người từ trước đến nay luôn hiền lành khéo léo, năm ngoái cũng đã cãi nhau một trận với Tô Tuệ.

"Ta đã hỏi thăm rồi, Tô Tuệ đang rất quyết tâm muốn đánh bại ngươi đó."

Bên này, A Lê và Sài Dung Dung đang đứng cạnh bồn hoa, Sài Dung Dung nói thầm.

"Vì trận đấu lần này, nàng ta đã lén lút xin các cao thủ mã cầu lợi hại chỉ dạy đó, còn mời tú nương may đồng phục riêng cho đội bọn họ. Ta đã xem bộ y phục kia rồi, trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, thật sự tốt hơn chúng ta không chỉ một chút thôi đâu."

Sài Dung Dung cúi đầu nhìn bộ đồng phục môn mã cầu màu vàng trên người bọn họ, hơi ghét bỏ: "Ta vẫn luôn cảm thấy màu này quá nhợt nhạt, chúng ta nên mặc màu đỏ thẫm mới đúng."

A Lê đang uống nước, suýt chút nữa bị sặc: "Ngươi cho là đang thành hôn đấy à? Mặc màu đỏ như vậy làm gì?"

"Không thể nói như vậy, màu đỏ uy phong biết mấy, nếu không thì mặc màu đen cũng được. Đám Tô Tuệ mặc màu tím viền vàng đó, trên vải dệt còn có hoa văn, rất lòe loẹt."

"... Đâu phải cuộc thi sắc đẹp."

"Nhưng khí thế cũng rất quan trọng."

A Lê gật đầu: "Có lý."

Nói đến đây, đột nhiên có tiếng xôn xao nổi lên trong đám đông. Hai người ngẩng đầu nhìn qua, lập tức trông thấy Hạ Ngọc Khanh cưỡi con tuấn mã màu trắng đang nhàn nhã đi về phía bên này. 

Con ngựa hắn ta cưỡi rất bắt mắt, bản thân hắn ta cũng không kém, trên người khoác chiếc áo choàng bằng lụa Hàng Châu màu xanh ngọc, ủng thêu hoa văn may mắn bằng chỉ vàng, còn làm dáng bằng cách cầm một chiếc quạt Tiêu Diêu.

Sài Dung Dung nhìn si mê: "Sao Hạ Ngọc Khanh này lại anh tuấn thế nhỉ? Hắn ta vừa đến, nam tử đang có mặt ở đây đều bị lu mờ rồi, để người ta biết sống thế nào đây."

“Trời ơi!” Sài Dung Dung kích động nói: “Hắn ta đang đi về phía chúng ta!”

A Lê: "..."

Tâm trạng của nàng thật sự khó diễn tả bằng lời, Hạ Ngọc Khanh không biết xấu hổ rêu rao trước mặt nhiều người như vậy, nhưng nàng vẫn biết xấu hổ, không muốn gặp hắn ta đâu.

Lúc này, tốt nhất là chạy trước.

Nhưng dù nàng có nhanh hơn nữa cũng nhanh bằng ngựa của Hạ Ngọc Khanh sao? Chỉ một lát sau, Hạ Ngọc Khanh đã đến trước mặt A Lê rồi.

"Sao thấy ta lại bỏ chạy thế?"

Hạ Ngọc Khanh không xuống ngựa, cứ ngồi trên ngựa như vậy cười cợt nhả với nàng.

A Lê dừng bước, rụt rè nhún người chào: "Hạ công tử."

"Tống Cẩn Ninh, lát nữa ngươi cũng thi đấu à?"

"Ừ." A Lê khách sáo hỏi: "Hạ công tử có việc gì sao?"

"Không có gì to tát, ta chỉ tới nói với ngươi một tiếng, ta đã cược với bọn họ ngươi sẽ thắng, còn cố ý đặt cược năm trăm lạng bạc rồi, ngươi đừng thua đấy nhé. Đó là toàn bộ gia sản của ta, nửa đời sau của ta đều dựa vào ngươi đó." Hạ Ngọc Thanh dùng quạt gãi ngứa trên cổ, nói.

"..."

Người này, đang giữa ban ngày ban mặt thế mà vẫn dám nói mấy lời ngả ngớn như vậy.

Hai má A Lê đỏ ửng lên.

Nàng yên lặng quan sát xung quanh, may mà nàng đang đứng ở nơi hẻo lánh, người khác đều cách đây khá xa.

"Ngươi cược năm trăm lạng bạc..."

Nửa cuối "Thì liên quan gì đến ta" chưa kịp thốt ra, Sài Dung Dung đã lắc mạnh tay nàng: "A Lê, mau nhìn bên kia, Dung Thế tử tới rồi."

A Lê vội quay đầu, lập tức trông thấy ở cách đó không xa, Dung Từ đang đứng dưới tàng cây nhìn các nàng.