Sau khi trận đấu mã cầu kết thúc, đám người Sài Dung Dung lập tức chạy tới vây quanh A Lê, hoan hô.
Các thiếu nữ ôm nhau nhảy nhót vui vẻ như chim tước.
Dung Từ cũng đứng dậy, ánh mắt vui mừng nhìn A Lê, sau đó dặn dò Ngưng Sương: “Đi đón cô nương của các ngươi qua đây, ta chờ nàng trên xe ngựa.”
“Vâng.” Ngưng Sương đi ngay.
Bên này, A Lê và mọi người vẫn đang đắm chìm trong vui sướng, cùng lúc đó nàng cũng tìm kiếm Dung Từ trong đám đông, nhưng mà bóng dáng Dung Từ đâu chẳng thấy, lại nhìn thấy một tên khác.
Hạ Ngọc Khanh cười với nàng.
Hắn ta cười rất vô lại còn đường hoàng, giơ ngón tay cái lên với nàng từ phía xa xa.
Đối mặt với đôi mắt đào hoa quyến rũ kia của hắn ta, A Lê sửng sốt. Nàng lén trừng mắt khinh bỉ một cái, rồi lập tức quay đầu lại.
Thấy vậy, nụ cười trên khóe môi Hạ Ngọc Khanh càng vui vẻ hơn.
“Các ngươi không nhìn thấy thôi, Tô Tuệ đã giận đến mức xanh cả mặt rồi đấy. Ha ha ha.”
“Để xem bây giờ nàng ta còn kiêu ngạo thế nào! Hừ!”
“A Lê, nhất định chúng ta phải chúc mừng một phen.”
Trong lúc các thiếu nữ đang trò chuyện ríu rít, thì Ngưng Sương đi tới.
“Cô nương, mặt trời đã lên cao rồi, chúng ta về trước đi.”
A Lê chào tạm biệt mọi người: “Mọi người đều đổ đầy mồ hôi rồi, về rửa mặt nghỉ ngơi trước đã, chuyện ăn mừng để tối chúng ta thương lượng sau.”
Nàng đi theo Ngưng Sương, hạ thấp giọng hỏi: “Dung Từ ca ca đâu, sao không thấy chàng ấy?”
“Thấy cô nương đoạt được hạng nhất, Dung Thế tử rất vui mừng, đã lên xe ngựa chờ cô nương rồi.”
Nghe vậy, A Lê bước nhanh hơn.
“Chàng ấy đã hứa sẽ cho ta một điều ước, ta đi tìm chàng ấy lĩnh thưởng đây.”
“Ai, cô nương chậm chút.”
Rẽ qua nguyệt môn, nhìn thấy người phía trước, A Lê dừng bước lại.
Cách đó không xa, Tô Tuệ đang đứng nói chuyện với hai thiếu nữ khác, nghe thấy tiếng động, các nàng quay đầu nhìn sang.
Tô Tuệ nhìn về phía A Lê với ánh mắt lạnh như băng: “Đắc ý quá nhỉ?”
A Lê ưỡn ngực lướt qua nàng ta, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo. Khi đi ngang qua nàng ta, còn thong thả “Ừ” một tiếng nghe rất rõ ràng.
Hành động này khiến Tô Tuệ tức giận muốn chết, một lúc lâu sau vẫn không nói nên lời.
Sau khi đi xa rồi, Ngưng Sương mới cười nàng: “Sao cô nương lại lém lỉnh như vậy?”
A Lê nói: “Ai bảo nàng ta luôn ganh tị với ta? Ta đâu trêu chọc nàng ta cái gì. Ngày nào nàng ta cũng trưng ra khuôn mặt thối đó, ta còn phải nhịn nàng ta sao?”
Ngưng Sương nói: “Cô nương làm đúng lắm. Ngoại tổ gia của cô nương là Quốc Công phủ, phụ thân là Lại Bộ thượng thư Nhị phẩm, mẫu thân là tài nữ ở Kinh Thành, vị hôn phu tương lai còn là Dung Thế tử phong tư trác tuyệt. Có vốn liếng như vậy, không cần nhẫn nhịn người khác.”
A Lê bị thuyết phục, gật đầu: “Đúng thế.”
Ngưng Sương lại cười rộ lên.
Sau khi lên xe ngựa, Dung Từ hỏi: “Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
A Lê nhào tới ôm lấy cánh tay hắn: “Dung Từ ca ca, ta thắng rồi, chàng đã nhìn thấy chưa?”
Đôi mắt thiếu nữ trong veo, ánh lên niềm vui như dải ngân hà.
Dung Từ gật đầu: “Nhìn thấy rồi, A Lê giỏi lắm.”
A Lê kiêu ngạo hất chiếc cằm thanh tú lên: “Đương nhiên rồi, ta là ai chứ, ta chính là Tống Cẩn Ninh đó.”
Trên mặt nàng còn dính chút bụi bẩn, dáng vẻ ngây thơ như vậy thật sự khiến người ta yêu thích không thôi.
Dung Từ lấy khăn tay ra lau mặt giúp nàng.
“Phải rồi, lúc trước Dung Từ ca ca nói nếu như ta thắng, sẽ cho ta một điều ước, lời này không phải giả chứ?”
Dung Từ cất giọng ấm áp hỏi: “A Lê muốn ước điều gì?”
“Ừm...” A Lê kéo tay hắn lại gần thêm chút, nói: “Ta muốn uống rượu ngắm trăng, uống rượu cả đêm. Trong sách có viết đêm nay có rượu đêm nay say, ta cực kỳ hâm mộ, nhưng chưa bao giờ được tự mình trải nghiệm đâu.”
“Dung Từ ca ca, có được không?” Nàng lắc cánh tay hắn làm nũng.
Dung Từ rũ mắt xuống, tầm mắt dừng trên ngón tay trắng nõn nà của nàng.
“Được, cứ theo ý của nàng đi, có điều phải chờ ta quay về đã rồi nói sau.”
Nghe vậy, A Lê nghi hoặc: “Chờ chàng quay về là sao?”
“Ngày mai ta phải rời khỏi Kinh Thành rồi.” Dung Từ nói.
“Dung Từ ca ca đi đâu thế?”
“Tới phương Bắc ban sai*.”
*Ban sai: Quan phủ ra ngoài xử lý việc công.
“Lại ban sai à.” A Lê mất mác: “Lần trước Dung Từ ca ca xuống phía nam cứu tế, đi hẳn nửa năm. Cả đi cả về cũng mất mấy tháng trời rồi. Còn cả lần Dung Từ ca ca đi sứ tam quốc nữa, đi gần một năm mới quay về. Lần này lại phải đi bao lâu?”
Ánh mắt Dung Từ rung động, hắn hỏi: “A Lê không nỡ xa ta à?”
“Đương nhiên rồi, Dung Từ ca ca không ở đây, một mình ta nhàm chán biết mấy.”
Dung Từ dịu dàng nhìn nàng: “Lần này sẽ không lâu quá đâu, muộn nhất là ba tháng sẽ quay về.”
“Thật ạ?”
“Ừ.”
Trên trán thiếu nữ vẫn lấm tấm mồ hôi, vài sợi tóc dính trước trán, hình như nàng rất nóng, khiến hơi thở trên người cũng nóng bỏng.
Nhưng không hề khó ngửi, ngược lại vì cơ thể nóng lên, khiến hương hoa tỏa ra từ trên người nàng càng nồng đậm. Chỉ một lát sau, trong xe ngựa Dung Từ đã tràn đầy mùi hương của nàng.
Dường như sợ nóng, khi nói chuyện nàng còn vô ý nới lỏng vạt áo, để lổ ra xương quai xanh mảnh khảnh và cần cổ trắng nõn.
Ánh mắt Dung Từ thẫn thờ, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác.
Tạm thời rời khỏi nơi này một khoảng thời gian cũng tốt.
Hắn nghĩ.
Từ sau khi mơ giấc mơ kia, ở trước mặt nàng, càng ngày hắn càng khó tự kiềm chế.
...
Vừa qua trung tuần, Dung Từ đã rời kinh.
A Lê tiếp tục cuộc sống yên bình ở thư viện, vì chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp, bài tập của A Lê cũng nhiều lên, thế nên nàng dứt khoát chuyển hết sự chú ý sang chuyện học hành.
Ngay cả Thích Uyển Nguyệt đến biệt viện thăm nữ nhi, cũng chỉ được ăn một bữa tối vội vàng với nàng, sau đó đã bị A Lê đuổi khéo.
Nàng nói: “Mẫu thân về với phụ thân đi, con phải đọc sách.”
Thích Uyển Nguyệt cảm khái: “A Lê trưởng thành thật rồi, hồi nhỏ ăn cơm xong lúc nào cũng ôm lấy chân mẫu thân, không cho mẫu thân đi đâu cả.”
Nhắc tới chuyện hồi nhỏ, A Lê xấu hổ: “Nhưng mà con đã trưởng thành rồi, Dung Từ ca ca mười tuổi đã ở biệt viện một mình, đương nhiên con không thể thua kém rồi.”
Thích Uyển Nguyệt chọc trán nàng: “Con xem con kìa, Dung Thế tử mới đi xa có mấy ngày, ăn một bữa cơm thôi đã nhắc đến hắn mấy lần rồi.”
A Lê giật mình.
Mới mấy ngày sao?
Thế mà nàng đã nhớ hắn quá rồi.
Nửa tháng sau, thư viện Tĩnh Hương nghỉ tắm rửa. A Lê và đám Sài Dung Dung hẹn nhau đi ăn mừng chiến thắng trận đấu mã cầu, bọn họ đã đặt trước nhã gian ở Túy Hương lâu.
Chưởng quầy của Túy Hương lâu nhận ra A Lê, biết nàng muốn đặt nhã gian, đã lập tức để dành phòng chữ Thiên cho nàng.
Vào nhã gian, đám người Sài Dung Dung đều kinh ngạc cười không khép được miệng vì khung cảnh xa hoa bên trong.
“A Lê, nhã gian này đắt lắm nhỉ? Tiền tiêu vặt hàng tháng của ta không nhiều đâu đấy.”
Không phải nữ học tử nào học ở Thư viện Tĩnh Hương cũng xuất thân từ gia đình phú quý, cũng có người gia cảnh bình thường. Đừng nói nhã gian chữ Thiên xa hoa này, ngay cả cửa chính Túy Hương lâu một năm cũng chỉ có cơ hội đi ngang qua vài lần.
Các nàng cũng sợ tiền trong túi mình không đủ, đều nhìn về phía A Lê.
A Lê thản nhiên nói: “Không đắt, khoảng một trăm lạng bạc một bữa thôi.”
Một trăm lạng!
Bạc?
Thôi?
Đám Sài Dung Dung nghe xong, đều trợn mắt há hốc mồm.
Nàng ấy sắp khóc rồi: “A Lê, tiền tiêu vặt một tháng của ta chỉ mới hai lạng, bữa cơm này của ngươi đã ăn hết tiền tiêu vặt hàng tháng trong năm năm của ta đó.”
Nàng ấy thương lượng: “Hay là chúng ta đổi sang nơi khác, được chứ?”
“Không đắt như vậy đâu, chưởng quầy đã giảm giá cho chúng ta rồi.”
“Giảm bao nhiêu?”
“Chỉ cần tám mươi lạng.”
Sài Dung Dung khóc không ra nước mắt, lại làm động tác như móc trái tim mình ra: “Ta giao bản thân cho ngươi này, ngươi bán ta đi.”
Mọi người cười lăn lộn.
A Lê nói: “Lừa ngươi thôi, bữa cơm này Dung Từ ca ca mời, không cần tiền.”
“Không phải ngươi nói Dung Thế tử đã rời kinh rồi sao? Hắn mời thế nào được?”
“Ta đã nói trước với chàng ấy chuyện ăn mừng, nên chàng ấy đã sắp xếp hết cho ta rồi.”
Thực tế là, ban đầu A Lê cũng cảm thấy đồ ăn và rượu của Túy Hương lâu quá đắt, mỗi lần nàng đi ăn với Dung Từ đều phải bỏ ra trên trăm lạng bạc, sau này nàng mới biết, hóa ra tửu lâu này là của Dung Từ, từ đó nàng mới không tiếc tiền nữa.
Có điều không thể nói với người khác việc này, bởi vì tửu lâu này là tài sản riêng của Dung Từ ca ca.
Nghe nàng nói như vậy, Sài Dung Dung mới yên tâm.
Hóa ra là Dung Thế tử mời khách, vậy các nàng sẽ không khách sáo nữa, ai chẳng biết Duệ Vương phủ lắm tiền nhiều của.
Các thiếu nữ gọi món ăn đặc biệt của Túy Hương lâu, còn gọi thêm mấy phần bánh ngọt tinh xảo, vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ.
Giữa bữa tiệc A Lê ăn hơi tức bụng, định ra ngoài đi vệ sinh, nên nàng chào hỏi mọi người một tiếng rồi ra khỏi phòng.
Nhưng mà, vừa ra khỏi cửa đã gặp người quen.
“Tống Cẩn Ninh?”
A Lê ngước mắt nhìn sang, thiếu nữ đối diện khoảng mười sáu, nàng đã từng gặp mặt, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra tên gọi là gì.
Thiếu nữ kia rất vui khi gặp A Lê, nhiệt tình đi đến trước mặt nàng: “Ta là Hứa Bội Linh, biểu tỷ của ta là Tô Tuệ, chắc ngươi cũng quen nhỉ.”
A Lê giật mình nhớ ra: “À, ngươi là biểu muội của Tô Tuệ.”
“Đúng, chính là ta.” Hứa Bội Linh là người phương Nam, nói chuyện cũng dịu dàng uyển chuyển. Giọng địa phương Tô Châu nhẹ nhàng êm ái khiến người nghe không tự chủ được sinh lòng yêu thích.
“Trùng hợp quá, ngươi cũng ăn cơm ở đây.” Nàng ấy nói.
A Lê gật đầu: “Ta với bạn cùng trường đi ăn mừng, Hứa cô nương đi một mình à?”
Nàng vừa hỏi xong thì trông thấy một người đi tới từ phía sau.
Người này quen thuộc đến mức không thể quen hơn, thế mà lại là Mạnh Tử Duy.
A Lê kinh ngạc không thôi: “Tử Duy ca ca, huynh cũng tới dùng bữa à?”
Lầu ba của Túy Hương lâu chỉ có hai nhã gian, một phòng chữ Thiên, một phòng chữ Địa. Phòng chữ Thiên đã bị các nàng chiếm rồi, như vậy chỉ còn lại phòng chữ Địa.
Nhưng Hứa Bội Linh và Mạnh Tử Duy lại cùng xuất hiện ở lầu ba, còn đều tới dùng bữa, điều này hơi... Đáng để người ta phải suy nghĩ.
A Lê đã không phải thiếu nữ không hiểu sự đời rồi, nàng cũng từng xem thoại bản về tài tử giai nhân, cũng nghe học tử trong thư viện buôn rất nhiều chuyện linh tinh “Người nào đó thích người nào đó”.
Nàng nói một cách hàm xúc: “À, thì ra là thế.”
Lời này khiến Hứa Bội Linh hơi xấu hổ.
Nàng ấy kéo A Lê: “Tống Cẩn Ninh, ngươi quen hắn à?”
“Quen chứ.” A Lê gật đầu, hỏi lại: “Sao hai người lại quen biết nhau thế?”
Hứa Bội Linh hơi mất tự nhiên, nói: “Ta mới quen chưa lâu, trước đây không cẩn thận nợ hắn một ân tình, hôm nay đến trả lại mà thôi.”
A Lê nghi ngờ hỏi: “Nhân tình gì?”
“Chính là...”
“Khụ khụ...” Đúng lúc ấy, Mạnh Tử Duy lên tiếng: “A Lê đang có việc phải làm à?”
A Lê mê mang nhìn y.
Mạnh Tử Duy lén lút nháy mắt với nàng, ngầm ra hiệu: “A Lê có việc bận phải đi trước sao?”
Hiếm khi bắt được nhược điểm của Mạnh Tử Duy, A Lê khẽ cười, nói: “Chuyện của ta không cần vội, lát nữa làm cũng được.”
“...”
Ngẫm nghĩ một lát, Mạnh Tử Duy nhìn về phía nhã gian phía sau nàng, hỏi: “Hôm nay A Lê mời khách à? Nếu như vậy, để ta hào phóng chút, hôm nay ta bao luôn cả chi phí của phòng chữ Thiên.”
A Lê và Mạnh Tử Duy quen biết nhau đã nhiều năm, tất nhiên biết thái độ làm người của y. Ngày thường mặc dù cũng hào phóng, nhưng tuyệt đối không vô duyên vô cớ trả tiền giúp người khác.
Bây giờ lại làm như vậy...
A Lê cười trộm: “Được thôi, nếu Tử Duy ca ca đã nói như vậy, thì ta cung kính không bằng tuân mệnh.”
Bữa cơm hôm nay, nàng tiết kiệm cho Dung Từ ca ca không dưới một trăm lạng bạc đâu đấy.