Nàng ta vừa mới tới Kinh Thành, nếu cứ tha thứ một cách dễ dàng như thế thì sau này nàng ta sao mà còn có thể gây dựng danh tiếng với các quý nữ trong Kinh Thành được nữa.
Quận chúa Ngọc Mẫn đâm lao đành phải theo lao, nụ cười giả tạo trên mặt trở nên cứng ngắc.
"Chủ quán." Nàng ta nói: "Mặc dù nàng ấy đã đính hôn với Dung Thế tử Duệ Vương phủ, nhưng bây giờ nàng ấy vẫn chưa phải là Thế tử phi, chỉ là một cô nương của Tương Dương Hầu phủ mà thôi. Bổn Quận chúa là hoàng thân quốc thích, là cháu gái ngoại ruột thịt của Hoàng thượng, một thần nữ như nàng ấy mà lại dám xem thường ta thì cũng có nghĩa là xem thường mẫu thân ta, và cũng là xem thường hoàng thất."
Nàng ta nói với giọng điệu nghiêm trọng như thế, chủ quán cũng không dám khuyên ngăn nữa mà do dự nhìn A Lê một cái, rồi lại nhìn Hứa Bội Linh ở phía sau lưng nàng.
"Chuyện này..."
A Lê nghe nói vị Quận chúa Ngọc Mẫn này kiêu căng khó gần, trong yến tiệc cung đình năm năm trước nàng cũng từng thấy tận mắt nàng ta xử lý cung nhân. Không ngờ rằng năm năm trôi qua, nàng ta lại càng trở nên ngang ngược hơn trước.
Lấy lông gà làm thẻ lệnh, đường hoàng mà gán tội danh cho người khác.
Nhưng nàng không giống như Hứa Bội Linh tới từ Dương Châu, nàng không hề bị dọa sợ. Không nói tới Hoàng thượng rất bận việc, không thèm quan tâm tới chuyện lời ăn tiếng nói của nhà ngoại, mà cho dù Hoàng thượng có muốn quan tâm thì cũng phải xét đến sắc mặt của hạ thần.
Dù gì thì nàng cũng là đích nữ của Tương Dương Hầu phủ, há lại để cho nàng ta bắt nạt?
A Lê nói: "Quận chúa Ngọc Mẫn hà tất gì lại phải không chịu tha thứ chứ? Lúc nãy Hứa Bội Linh đã nói không có cố ý rồi, cũng sẵn lòng đền sưởi tay cho người, tất nhiên, nếu người không muốn sưởi tay thì đền tiền cũng được. Nhưng vì một thứ vô tri mà tát cháu gái ngoại của Quý phi nương nương, cho dù có bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng thì người cũng không chiếm ưu thế đâu."
Nàng cố tình lôi cả Quý phi nương nương trong cung ra cũng là để nói cho Quận chúa Ngọc Mẫn biết Hứa Bội Linh không phải một người mà nàng ta có thể tùy ý bắt chẹt. Với lại chuyện này cũng chẳng có gì quan trọng đối với Hoàng thượng, nếu như nàng ta thật sự bẩm báo với Hoàng thượng, không những nàng ta không chiếm được thế thượng phong mà còn dẫn đến ấn tượng rằng nàng ta là kẻ tính toán chi li.
Lúc này, những người ở xung quanh đang hóng hớt cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Đúng vậy, cũng không phải chuyện gì to tát, ai mà chẳng có lúc bất cẩn chứ?"
"Có chút chuyện như vậy mà cũng so đo từng tí, xem ra lòng khoan dung cũng chẳng lớn là bao."
"Tôi thấy Tống Tứ cô nương nói có lý đó, chuyện này thì nói xin lỗi rồi đền chút tiền là xong xuôi rồi, không nên làm ầm trước mặt Hoàng thượng, vậy khó coi lắm."
"..."
Những lời này tuy là nói nhỏ, nhưng sức mạnh dư luận lại lớn, qua tai Quận chúa Ngọc Mẫn, khiến sắc mặt nàng ta lúc trắng lúc xanh, cực kỳ lúng túng.
Mấy kẻ này... Quả đúng là làm càn!
Nhưng một mình nàng ta thì không chống đỡ nổi sức mạnh của dân chúng, bảo nàng ta ra tay đánh Tống Cẩn Ninh thì chắc chắn nàng ta không dám. Vốn dĩ nàng ta chỉ định nói miệng, hù doạ bọn họ một chút thôi, chứ không ngờ rằng Tống Cẩn Ninh này trông thì nhu nhược, ấy vậy mà cũng mồm mép lắm.
Mấy câu nói đó lại khiến nàng ta không thể xuống nước được.
Nàng ta tức giận một hồi, rồi Quận chúa Ngọc Mẫn cười khẩy, ánh mắt nhìn qua Hứa Bội Linh đang trốn sau lưng A Lê.
"Hứa Bội Linh?" Nàng ta nói: "Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, đã có người cầu xin thay ngươi rồi, Quận chúa Ngọc Mẫn ta đây cũng không phải một kẻ không hiểu tình lý. Nhưng ngươi nghe cho kỹ, va phải bổn Quận chúa là chuyện nhỏ, nhưng ngươi làm vỡ vật mà Hoàng thượng ban cho thì là chuyện lớn, ngươi cứ về mà cân nhắc cho kỹ xem phải bồi thường thế nào đi, bổn Quận chúa sẽ ở Trưởng công chúa phủ chờ nhận."
Nói xong, nàng ta lạnh lùng nhìn hai người họ rồi quay người rời đi.
"Phải làm sao bây giờ?"
Trên đường về, Hứa Bội Linh ủ rũ: "Đây cũng là lần đầu ta gặp một người vô lý như vậy đó, câu nói cuối cùng của nàng ta rõ ràng là muốn ta tới tận cửa xin lỗi còn gì. Nhưng nếu tới cửa thì chắc chắn mẫu thân ta sẽ đi cùng, nàng ta sỉ nhục ta thì không sao cả, nhưng sỉ nhục mẫu thân ta thì thật là quá đáng."
Thật ra A Lê cũng không biết nên làm gì. Nàng an ủi: "Cũng không hẳn là chuyện xấu đâu, Quận chúa Ngọc Mẫn không làm loạn trước mặt, còn những chuyện còn lại cứ để các trưởng bối giải quyết đi. Chúng ta không có kinh nghiệm gì, nhưng các trưởng bối thì đối đáp thế thái nhân tình bao năm rồi, chắc chắn sẽ biết phải làm gì để giữ thể diện."
Hứa Bội Linh nghe vậy thì cũng thấy đúng là thế. Những điều khác thì không nói, nhưng mẫu thân nàng ấy cũng là một người mạnh mẽ, mánh khóe xã giao không hề kém cỏi chút nào.
"Được rồi." A Lê kéo tay nàng ấy: "Hôm nay chúng ta đi ra ngoài đi dạo mà, đừng để chuyện này làm phá hỏng cuộc vui chứ."
"Ngươi có muốn đi nghe hí kịch không?" Nàng hỏi.
Hứa Bội Linh gật đầu: "Tất nhiên rồi, ta muốn nghe từ lâu rồi, còn cố tình chờ người được nghỉ rồi cùng đi nghe đó."
"Được, vậy chúng ta cùng đi nghe hí kịch thôi."
Không biết có phải Mạnh Tử Duy nghe phong thanh gì không mà lúc hai người họ tới hí lâu thì Mạnh Tử Duy đã tìm tới rồi.
"Tiểu A Lê?" Y mặc một bộ áo gấm màu tím, giữa mùa đông mà lại cầm cây quạt, trông vô cùng lả lơi: "Đi nghe hí kịch sao không gọi ta?"
Nói xong y lại nhìn Hứa Bội Linh, thấy Hứa Bội Linh thì y bất ngờ, hỏi: "Sao vậy? Gặp phải chuyện gì? Nói đi để ta giải quyết giúp cho."
Hứa Bội Linh đáp: "Nói khoác mà không biết ngượng, ngươi giải quyết giúp ta kiểu gì chứ?"
"Ngươi không nói thì ta biết giải quyết thế nào?"
"Hôm nay ta gặp Quận chúa Ngọc Mẫn." Hứa Bội Linh nói: "Bất cẩn va phải nàng ta, còn làm vỡ chiếc sưởi tay nàng ta được ban cho nữa, nàng ta bắt ta xin lỗi."
"Gì, chuyện này mà còn chưa nghiêm trọng sao? Ta đắc tội với Quận chúa đó. Ngươi cũng đừng khoác lác, một kẻ dân thường như ngươi thì làm được gì chứ."
"..."
Đường đường là Các chủ của Dục Quang các mà lại bị coi thường, Mạnh Tử Duy không vui: "Tử Duy ca ca của ngươi có bản lĩnh lớn lắm đó..."
Y còn chưa nói dứt lời đã thấy A Lê mở to mắt nhìn bọn họ đầy hứng thú.
A Lê ranh mãnh nói: "Nhìn Tử Duy ca ca nói chuyện đó."
Nàng còn cố tình bắt chước giọng điệu vừa nãy của Mạnh Tử Duy, nói cái từ "Tử Duy ca ca" một cách thân mật mà buồn nôn, Hứa Bội Linh nghe vậy thì lập tức đỏ mặt.
"A Lê, sao mà ngươi còn có tâm trạng giễu cợt ta vậy hả?"
A Lê vô tội đáp: "Rõ ràng là ta đang giễu cợt Tử Duy ca ca mà, sao lại thành giễu cợt ngươi rồi?"
"A, chẳng lẽ hai người..." Nàng hơi nghiêng người, chớp mắt với Hứa Bội Linh: "Lén lút ở bên nhau à?"
Trong lời nói của nàng có ẩn ý, khiến Hứa Bội Linh nghe thế thì lại càng đỏ mặt.
Mạnh Tử Duy thì lại cảm thấy đắc ý, ra vẻ đứng đắn mà ho khan một cái: "Tiểu A Lê, ngươi còn ở lại đây làm gì thế? Dung Thế tử cũng tới đó."
A Lê kinh ngạc: "Ta với A Linh hẹn xem hí kịch mà, sao mấy người lại đều ở đây vậy?"
Nàng bĩu môi hỏi: "Dung Từ ca ca ở đâu?"
"Trong phòng riêng."
A Lê đành phải tạm biệt Hứa Bội Linh để đi gặp Dung Từ.
Nàng vừa rời đi Hứa Bội Linh đã thì thầm hỏi: "Ngươi nói thử xem, ngươi có cách gì giúp ta?"
Mạnh Tử Duy gấp quạt xếp lại, cười đùa tí tửng nói: "Gọi một tiếng Tử Duy ca ca cho ta nghe thử trước đi."
"..."
Hứa Bội Linh lườm y một cái.
A Lê vào trong phòng riêng, Dung Từ đang nói chuyện với người khác.
Thấy A Lê đến, hắn phất tay ra hiệu cho người kia: "Ngươi đi ra ngoài trước đi, để sau hẵng nói."
"Được." Người kia đi ra ngoài.
"Dung Từ ca ca." A Lê ngồi xuống bên cạnh hắn: "Sao chàng cũng tới đây nghe hí kịch vậy?"
"Ta đến tìm nàng." Dung Từ đáp.
Lúc nãy hắn nghe thị vệ bẩm báo rằng A Lê có xảy ra chút mâu thuẫn với Quận chúa Ngọc Mẫn ở Cẩm Thuý các, hắn vốn định tới xem, nhưng biết nàng đang đi tới hí lâu thì hắn quyết định qua bên này luôn.
A Lê nghe thấy hắn nói là cố tình đến đây tìm mình thì cũng không khách sáo nữa.
Lập tức kể lại chuyện khi nãy gặp phải Quận chúa Ngọc Mẫn cho hắn.
"Quận chúa Ngọc Mẫn đó thật đúng là ngang ngược, rõ ràng A Linh không hề cố ý, nàng ta cũng không nên tát A Linh như thế chứ."
Dung Từ hỏi: "Nàng ta đánh nàng?"
"Sao có thể vậy được?" A Lê nâng chiếc cằm thanh tú lên, gương mặt xinh xắn nói: "Ta cũng không phải người dễ bị bắt nạt đâu."